NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm.
Chap mới luôn có tại ﹢ ???? r ù m ???? r u ???? ệ n﹒Vn ﹢
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
*
Chương 39: Bạch sinh
Nửa canh giờ sau, chưởng quầy hàng trái cây bị đưa đến hoa sảnh phủ nha, mặt chỗ xanh chỗ tím quỳ xuống đất gào khóc: "Ta khai! Ta khai hết! Cầu xin Hoa gia Tứ Lang tha cho một nhà già trẻ của ta!"
Lâm Tùy An đặt Thiên Tịnh lên đầu gối, nghe chưởng quầy kêu rên không ngừng, thế nhưng trong lòng lại không hề gợn sóng.
Từ Án Mân đường đi tới phòng khách chỉ dùng nửa nén hương, lửa giận và bi thương trong lòng cô đều biến mất, chỉ còn lại một sự lặng im trống rỗng.
Tựa như thiếu thứ gì đó, lại tựa như có thêm thứ gì đó.
Sắc mặt Hoa Nhất Đường xanh mét, mỗi chữ đều rít qua từ kẽ răng: "Họ tên thật của ngươi? Ngày thường làm gì để kiếm sống?"
"Tiểu nhân Chu Tứ, ba năm nay ta dựa vào bán trái cây kiếm tiền."
"Ba năm trước thì sao?"
"Làm, làm thêm ít việc mua bán bạch sinh."
"Bạch sinh là gì? Mua bán thế nào?"
"Bạch sinh chính là bé gái nhà lành tuổi chưa quá mười hai." Chu Tứ nuốt nước bọt: "Mua bán là bắt cóc những bé gái, rồi bán đi."
Tuy rằng đã sớm đoán được, nhưng lòng Hoa Nhất Đường vẫn trầm xuống: "Người mua là ai?"
"Nghề này của chúng ta có quy củ, bắt cóc, bán hàng, ta chỉ quản việc bắt cóc và bán cho người trung gian phụ trách tiếp nhận, chỉ có người trung gian mới biết người mua là ai."
"Người trung gian là ai?"
"Ta thật sự không biết, người nọ lần nào đến cũng đều che mặt, hạ thấp giọng nói để..." Chưởng quầy ngẩng đầu nhìn Hoa Tứ Lang, run rẩy nói: "Chỉ là ta biết, hắn chắc chắn là có quan hệ với đám người quyền quý ở Dương Đô, giày của hắn mang là giày da hươu, không phải người bình thường là có thể mang."
"Quyền quý? Ý ngươi là Hoa thị?"
"Không không không không, không phải Hoa thị.
Hoa thị cắm rễ không quá bảy năm, gia chủ trị gia rất nghiêm, đều làm những việc làm ăn đứng đắn, cho nên vẫn luôn khinh thường dính vào mấy thứ này."
Chu Tứ đầu tiên là nịnh nọt, nuốt nước bọt nhìn xung quanh, thấy trong phòng chỉ có Hoa Nhất Đường và một tiểu nương tử, không khỏi yên lòng: "Nếu thật sự phải nói tiếp, thì là Dương Đô vì có Hoa thị tọa trấn, nên mấy loại làm ăn này đã coi như ít rồi, không giống ở An Đô, đó mới là...! Thực ra các triều đại đều giống nhau, những kẻ quyền quý kia đều có những sở thích nhỏ, bọn họ chướng mắt tiện dân, chỉ yêu thích những bé gái xuất thân là lương dân, nhất là trẻ nhỏ, sạch sẽ nhất, chơi đùa sảng khoái nhất..."
Hoa Nhất Đường: "Câm miệng!"
"Ôi chao!" Một cơn gió sắt bén lướt qua đỉnh đầu Chu Tứ, hắn chỉ cảm thấy da đầu lạnh lẽo, tóc trên đầu rơi xuống đất, tóc tai còn lại thì rối bời, hắn sợ tới mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, liên tục dập đầu: "Tiểu nương tử tha mạng! Tiểu nương tử tha mạng! Ta đều là nơi sự thật, những kẻ quyền quý thực sự kia không phải là người, ta cũng là nghèo đến mức sống không nổi nữa nên mới làm cái việc táng tận lương tâm này, mỗi lần nghĩ đến việc này thì lòng ta như lửa đốt, cho nên ta mới lập những bài vị để mong chúng nó sớm ngày đầu thai, kiếp sau chớ làm người..."
Chu Tứ nói không được nữa, hắn cảm thấy không khí trong phòng trở nên lạnh lẽo, sau gáy hắn cũng chợt lạnh, rõ ràng không có thứ gì nhưng lại cảm giác có một chuôi đao đặt lên người hắn.
Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn lại, thì thấy tròng mắt Hoa Nhất Đường đỏ thẫm, sắc mặt lạnh lẽo, tiểu nương tử bên cạnh biểu cảm rất bình tĩnh...!nhưng hắn lại cảm thấy dưới biểu cảm bình tĩnh kia ấn giấu thứ gì đó càng đáng sợ hơn.
Tiểu nương tử nói: "Còn ai làm chuyện này nữa? Họ là ai? Bây giờ họ ở đâu?"
Chu Tứ liên tục lau mồ hôi: "Cái này ta thật sự không biết, làm loại mua bán này đều dùng thân phận giả, ai cũng không dám dùng mặt thật để cho người khác thấy, hơn nữa ba năm trước ta đã rửa tay không làm nữa, nhân thủ cũng sớm tan rã, các ngươi có đánh chết ta cũng không biết nói gì!"
"Vì sao ba năm trước không làm nữa?"
"Bởi vì..." Chu Tứ giống như rất khó để mở miệng: "Người Phùng thị đột nhiên truyền lời, không cho làm."
Ánh mắt Hoa Nhất Đường chợt lóe: "Phùng thị?!"
Chu Tứ: "Phùng thị tuy không phú quý bằng Hoa thị, nhưng Phùng thị có người thân làm trong triều đình, còn có tư giao với Chu thái thú, lời Phùng thị phán ra chúng ta tuyệt đối không dám làm trái.
Phùng thị trả cho một khoảng tiền để chúng ta sống yên ổn, rất nhiều người rời Dương Đô, từ nay về sau cũng không còn tin tức gì, ta không bỏ được sản nghiệp mua bán, chạy đến huyện ngoài trốn nửa năm, lại chuồn trở về, đổi tên đổi họ, mở hàng trái cây..." Nói đến đây, Chu Tứ lại nước mắt nước mũi tèm lem khóc rống: "Tứ Lang ơi, ba năm nay ta chỉ làm việc mua bán đúng bổn phần, không còn mua bán bạch sinh nữa, ta chết cũng không hề gì, nhưng người nhà ta, người nhà ta không hề biết chuyện này hu hu hu hu!"
Hoa Nhất Đường nắm chặt chiếc quạt gấp trong tay, chuôi quạt kêu rắc một tiếng, nứt ra.
Cận Nhược tra ra được chỗ ở của Chu Tứ, tính mạng cả nhà hắn đều nằm trong tay Hoa thị, cho nên hắn không dám nói dối.
Vụ án này, manh mối đã bị cắt đứt.
Đột nhiên, Lâm Tùy An đứng lên, hỏi một câu: "Ngươi lập những bài vị kia, là vì biết những bé gái kia đều đã chết sao?"
Chu Tứ Liên liên tục dập đầu: "Chúng ta đều biết...!bạch sinh, bạch sinh đều không sống nổi..."
"Thi thể của các nàng đâu?"
"Tiểu nhân không biết! Ta thực sự không biết!"
Lâm Tùy An gật gật đầu, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh: "Ta hiểu rồi."
Hoa Nhất Đường kinh ngạc nhìn Lâm Tùy An đi ra khỏi cửa, bóng lưng hòa trong ánh mặt trời, đột nhiên hắn giật mình nhảy dựng lên, vội vã đuổi theo, ngoài cửa đã không còn bóng dáng Lâm Tùy An đâu nữa, Cận Nhược và quản sự đang tán gẫu, nhìn thấy Hoa Nhất Đường thì cảm thấy rất kinh ngạc.
Cận Nhược: "Thẩm tra nhanh vậy sao?"
Hoa Nhất Đường: "Lâm Tùy An đâu?"
"Đi rồi."
"Đi về hướng nào?"
"Ra khỏi viện rồi đi thẳng." Cận Nhược cực kỳ buồn bực: "Chắc đi nhà xí thôi?"
"Thần sắc của nàng thế nào?"
Cận Nhược và Từ quản sự liếc nhau: "Không khác gì bình thường."
Khác to luôn thì có! Tuy rằng khác hoàn toàn với tình trạng nổi bão của nàng, nhưng Hoa Nhất Đường lại vô cùng hoảng hốt, chỉ có thể chạy như điên về phía nhà khách.
*
Lâm Tùy An đi vào nhà khách phủ nha, đẩy cửa ra thì thấy được Nguyệt đại phu đang châm cứu cho Phùng Du Nghĩa và Bạch Thuận trên giường vẫn đang hôn mê bất tỉnh, bên giường xuất hiện thêm một cái ghế dựa, một cái bàn gỗ nhỏ, bút mực trên bàn còn chưa thu lại, hiển nhiên vừa rồi có người đã viết cái gì đó ở đây.
"Lăng Tư Trực và Phùng Tùng đã tới rồi?" Lâm Tùy An hỏi.
Bác sĩ Nguyệt: "Vừa đi được một lát."
"Phùng Tùng đã viết lời khai rồi sao?"
Nguyệt đại phu cười lạnh, xuống tay nặng hơn ba phần: "Ta là một đại phu, xem không hiểu, cũng nghe không hiểu."
Xem ra Lăng Chi Nhan và Phùng Tùng đã làm xong giao dịch, dùng tính mạng Phùng Du Nghĩa đổi thành manh mối của mật thất.
Lâm Tùy An bước lên, nhìn vào mặt Phùng Du Nghĩa: "Khi nào thì hắn chết?"
Nguyệt đại phu rút kim ra, hừ một tiếng: "Hắn không thể chết."
Nơi lồng ngực trống rỗng không biết bị thứ gì làm cho chấn động, Lâm Tùy An hít sâu một hơi, ổn định tâm thần: "Nguyệt đại phu, lúc trước ngài nói sau khi dùng Ngũ Thạch Tán, lòng nóng như lửa đốt, thể lực mạnh lên, có thể nói chi tiết không?"
Nguyệt đại phu nhìn thẳng Lâm Tùy An, kinh ngạc: "Ngươi là một đứa trẻ chưa thành thân, hỏi cái này làm cái gì?"
"Xin hãy nói thẳng."
Nguyệt đại phu châm thêm một cái: "Đơn giản mà nói, thì là trong người nóng bức khó chịu, phải giao hoan đến khi dược tính hết mới thôi."
"Mất bao lâu?"
"Điều này cũng khó nói..."
"Lúc giao hoan có trạng thái như thế nào?"
Nguyệt đại phu thật sự có hơi không nói nổi nữa, thế nhưng nha đầu trước mắt lại cứ nhìn chằm chặp vào nàng, làm cho nàng muốn tránh cũng không thể tránh.
"Hẳn là hưng phấn đến cực điểm..."
"Cụ thể ra sao?" Lâm Tùy An hỏi dồn: "Cảnh tượng đó nhìn bằng mắt sẽ có trạng thái gì?"
Nguyệt đại phu suy nghĩ một chút: "Ta từng nghe người ta nói, ước chừng là mê mê man man, hoảng hoảng hốt hốt, như cảm giác như bước vào tiên cảnh."
Thì ra là như thế...!Hóa ra là như vậy!
Lâm Tùy An nhắm mắt lại, cuối cũng cô cũng hiểu được ký ức trong trí nhớ của Nghiêm Hạc và Tưởng Hoành Văn là chuyện gì rồi.
Đó là cảnh tượng bọn họ nhìn thấy sau khi dùng Ngũ Thạch Tán, cho nên mới giống như bị một tầng sương trắng bịt kín, mà những tiếng kêu thảm thiết bén nhọn kia, và hàm