Edit: Hanna
Tám giờ tối, trăng tròn treo ngoài cửa sổ, ánh trăng nhàn nhạt bị mây mù che phủ.
Chu Đường cảm thấy bụng quặn đau từng cơn, đồng thời còn rất khó chịu buồn nôn, tay cô che bụng lại, cả người cong thành hình con tôm, cô sờ tìm di động trên tủ đặt cạnh giường, hết pin, Chu Đường ảo não bất lực, vì sao cô không sạc pin cơ chứ?!
Chu Đường vội vàng mặc áo khoác, dùng chút ý chí nghị lực cuối cùng để xỏ dép lê, cầm chìa khóa nhà rồi đi ra cửa.
Đêm nay Trần Kính vốn dĩ không định về nhà, nhà anh không gần xưởng sửa xe nên thỉnh thoảng anh mới về, nhưng đứa bé hàng xóm gọi điện thoại tới, nói rằng mẹ anh, bà Đặng Vân, cảm thấy không thoải mái, muốn anh về nhà một chuyến.
Xe máy màu đen lướt nhanh trên đường, mặc dù tốc độ không quá nhanh, gió lớn vẫn tạt tới tấp vào người, nhiệt độ ban đêm vào tháng chín ở thành phố Giang sẽ dần dần giảm xuống, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất lớn, nhưng Trần Kính làm công việc chân tay sống qua ngày, sức khỏe tốt, không cảm thấy lạnh. Khi đi ngang qua một hẻm nhỏ, anh nhìn thấy một bóng người màu vàng, người nọ gập cong người, có vẻ yếu ớt vô lực, giống như sắp ngã xuống đến nơi rồi.
Anh dừng xe, tháo mũ bảo hiểm, ánh sáng mờ mịt yếu ớt hắt vào trên mặt anh, Trần Kính đứng ven đường hút điếu thuốc, nhìn người con gái đang chậm chạp đi tới, thanh âm trầm thấp khàn khàn: “Cần giúp đỡ không?”
Chu Đường vốn định lái xe đi bệnh viện, giao thông nơi cô ở không thuận tiện, thành phố Giang là một thành phố nhỏ vùng nông thôn, kém xa thành thị lớn như Thượng Hải, Bắc Kinh, hầu như còn chưa có lái xe công nghệ cao.
Đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm thấp của một người đàn ông, Chu Đường bỗng nhiên cảm thấy như anh hùng giáng thế từ trên trời cao, cô bắt được cọng rơm cứu mạng rồi, đứt quãng nói: “Anh có thể…… đưa tôi đi bệnh viện không?”
Còn may là Trần Kính hiểu ý cô, hóa ra cô gái này không khỏe, chắc là ở một mình, anh nhướng lông mày: “Biết ngồi xe này không?”
Chu Đường đã ý thức mơ hồ không rõ, chỉ cần có người đồng ý đưa cô tới bệnh viện, cô đã vô cùng cảm ơn rồi, tuyệt đối không dám bắt bẻ.
Tóc mái trên trán cô ướt nhẹp, Chu Đường cố gắng nặn ra một nụ cười méo mó, khó coi hơn cả khóc: “Biết, phiền anh đưa tôi tới bệnh viện gần đây nhất.”
Chu Đường ngồi trên ghế sau, gió đêm lành lạnh thổi bay tóc cô, cô hơi tỉnh táo lại, chợt thấy mình đang ngồi trên xe một người xa lạ.
Chu Đường thầm nghĩ, mặc kệ nó, chỉ cần có thể đưa cô tới bệnh viện, kể cả là cướp thì cô cũng chấp nhận hết, dù sao cô có tiền,