Edit: Hanna
Chu Đường bị đau dạ dày, cô đã bị bệnh này từ lúc học cấp ba, dạ dày không tốt, ăn cái gì cũng dễ dàng phát bệnh, hôm qua vì cô tham ăn lẩu cay khiến cho bệnh đau dạ dày tái phát.
Cô gọi điện thoại cho Ôn Noãn, Ôn Noãn là đồng nghiệp của Chu Đường, Chu Đường là giáo viên dạy ngữ văn, còn cô ấy là giáo viên dạy toán của lớp mà Chu Đường nhận, bởi vì mang thai nên giao chức giáo viên chủ nhiệm lớp cho Chu Đường.
Ôn Noãn là người dịu dàng nhẹ nhàng, giống như cái tên Ôn Noãn của cô ấy vậy, lúc Chu Đường mới tới đây, Ôn Noãn rất quan tâm chăm sóc cô nên Chu Đường ỷ lại vào cô ấy theo thói quen.
“Chị Ôn ơi, em bị tái phát bệnh đau dạ dày, chị có thể xin nghỉ giúp em được không?”
“Có nghiêm trọng không? Em ăn cái gì?” Ôn Noãn liên tục hỏi mấy câu liền như súng máy bắn liên thanh, Chu Đường đều trả lời hết.
“Chị Ôn, em không sao đâu, chị đừng lo lắng, chỉ là bệnh cũ thôi.” Chu Đường nghẹn ngào nói rồi nhanh chóng tắt điện thoại.
Chu Đường nhớ lại dáng vẻ nổi trận lôi đình của cha già vài ngày trước, nói cái gì mà sẽ không bao giờ cho phép, cha già không tán thành việc nàng tới thành phố Giang, dù thế nào cũng bắt cô phải về thủ đô, nói địa phương nhỏ bé khỉ ho cò gáy này làm gì có tiền đồ phát triển, Chu Đường cố tình muốn chống đối ông, dựa vào cái gì mà ông luôn muốn can thiệp vào cuộc sống của cô.
Chu Đường phải truyền nước biển mấy ngày mới có thể xuất viện, vừa quay lại trường học đã phải đi họp, còng lưng bắt đầu làm việc, Chu Đường mệt lả nằm bò trên bàn làm việc.
“Cô giáo Chu ơi? Em có muốn ăn bánh mì không?”
Chu Đường giương mắt nhìn người đàn ông, anh ta mặc áo sơmi trắng, quần đùi màu đen, trên người tản ra khí chất nho nhã trong trẻo như ngọc, người người đều cảm nhận được sự dịu dàng từ anh ta.
Tưởng Phương Viễn cong khóe miệng mang ý cười, tay chống bên cạnh cô, dáng vẻ nếu cô không nhận thì anh ta sẽ không rời đi, Chu Đường đành phải nhận lấy bánh mì.
“Cảm ơn anh, thầy giáo Tưởng.” Chu Đường mỉm cười với anh ta.
“Không cần khách sáo.”
Ôn Noãn thò đầu qua nói nhỏ vào tai cô: “Em nói xem, có phải Tưởng Phương Viễn thích em rồi không? Đối xử bất công quá rồi.”
“Chẳng lẽ thích em là không bình thường sao? Em không đẹp à?”
Ôn Noãn: “......”
Chu Đường quả thật rất xinh đẹp, hơn nữa còn đến từ thành phố lớn, khí chất cùng cử chỉ hoàn toàn khác biệt, không thể tìm thấy ở địa phương nhỏ mà các cô đang sống, làn da trắng nõn mịn màng, mái tóc nhuộm nâu làm xoăn rất hợp thời trang, mắt hạnh cong cong, tóm lại ngay cả lần đầu tiên Ôn Noãn gặp Chu Đường cũng bị kinh diễm.
Ôn Noãn nhớ tới một câu thơ mà mình đã đọc trước kia: “Có một mỹ nhân, thanh dương uyển hề”, khi người đẹp mở mắt nhìn bạn, bạn sẽ không thể kháng cự được.
“Chị Ôn ơi, em muốn hỏi thăm thăm chị