Edit: Khánh Nhi
“Trì Khê, em mở Weibo ra xem đi!! Nhanh lên!” Mới sáng sớm, Trì Khê đã nhận được điện thoại của Khương Tĩnh, Khương Tĩnh ở đầu bên kia gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
Trì Khê lười biếng duỗi duỗi eo nhỏ, khuôn mặt của cô trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng, đã tốt rồi, cô uống một ngụm nước mơ chua, nước mơ chua là nước uống cô yêu thích nhất, chất lỏng chua chua ngọt ngọt len nhập vào cổ họng, thoải mái thanh mát mà không ngấy.
Cô mở Weibo ra, trên bảng hot search là # Nữ tinh minh họ C đánh người tại phim trường, tính kế người khác, bãi công không đóng phim, tố chất cực kỳ kém #
Đầu ngón tay Trì Khê cầm chai nước mơ chua, cô ngồi xếp bằng ngồi.
Một cái tay khác lướt xuống dưới, tất cả bình luận đều là mắng cô, đầu năm nay, đen viết thành trắng. Thật thú vị!
“Vốn đã biết, bình hoa như cô ta không bình thường, xem bộ dáng hồ ly tinh của cô ta xem, còn động tay đánh người, tố chất thấp hèn!”
“Loại người này còn diễn cái gì mà diễn chứ!”
“Trời ạ, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, uổng công tôi trước kia còn rất thích cô ta.”
Cô đọc mấy bình luận, từ ngữ vẫn còn tính là rất nhẹ nhàng, góc chụp của paparazzi chọn rất khá, thoạt nhìn giống như thật sự là Trì Khê đang khi dễ Giang Vi.
Hơn nữa còn có thuỷ quân ác ý công kích, ngay cả cô là người trong cuộc cũng thiếu chút nữa đã tin là sự thật rồi.
Cô ném di động xuống, nằm trên sô pha mềm mại, đột nhiên chuông cửa vang lên, Trì Khê mang dép lê vào, dưới đôi dép lê là bàn chân trắng nõn tinh tế.
“Trì Khê, em nói phải làm sao bây giờ!! Thật vất vả chị mới nâng em lên được như vậy, bây giờ tất cả đều sụp đỗ”
Khương Tĩnh là một người phụ nữ mạnh mẽ điển hình, một thân trang phục công sở màu đen, khí chất mạnh mẽ.
Nghệ sĩ dưới tay cô mỗi người đều tốn công sức rất ít, duy nhất Trì Khê, là người có thể đi gây chuyện cho cô xử lý.
Mấy lần trước nhà làm phim thiếu chút nữa đã quấy rầy cô, cô đem người ta đánh đến đầu sưng thành đầu heo, cuối cùng vẫn là nhờ cô đi cầu xin, người ta mới không so đo.
Nói cô ngoan cũng coi như ngoan, đóng phim cho tốt, rèn luyện kỹ thuật diễn cho tốt, mọi người đều coi cô là bình hoa, đó cũng là bởi vì cô lớn lên thật sự rất đẹp, có loại hương vị phục cổ cảng tinh, phong tình vạn chủng.
Lam Nha cúi đầu đi theo sau Khương Tĩnh, cô nhóc giống như một đứa bé làm sai chuyện, cúi đầu, không dám nói lời nào.
Trì Khê nhìn cô nhóc chớp chớp mắt, thổi huýt sáo: “Tiểu Nha, tủ lạnh có uống, tự mình đi lấy đi.”
Khương Tĩnh bị thái độ không đứng đắn này của cô chọc giận, cô ném chiếc túi đắt tiền ên sô pha: “Em tốt nhất ngẫm lại bây giờ nên làm cái gì cho chị? Em cũng không nhìn xem sau lưng Giang Vi là ai, vị phó đạo diễn kia ở trong vòng giải trí này vẫn