Edit: Hanna
Khách sạn Tùng Lăng là địa điểm liên hoan của đoàn phim, đây là nơi mà các minh tinh hay tới dùng bữa, có thể bảo vệ được sự riêng tư cho nghệ sĩ, vì thế đại đa số diễn viên sẽ tới đây ăn cơm.
Khách sạn Tùng Lăng được trang hoàng sang trọng huy hoàng, đại sảnh được xây bằng đá cẩm thạch trơn bóng sáng ngời, có một cái giá cao lớn bằng gỗ sơn đỏ đứng bên cạnh sô pha.
Trên giá là bình hoa bằng sứ trắng, nổi danh tương xứng với sứ Thanh Hoa, một bên là phong cách trang hoàng cao quý sang trọng, một bên là tao nhã nội tình.
Trì Khê cảm thấy giới giải trí thật là tức cười tới cực điểm, mỗi người đều giống cái chảo nhuộm to đùng, nhưng lại muốn bày ra dáng vẻ mình rất cao quý.
Người phục vụ dẫn cô đi vào ghế lô, Trì Khê đạp chân lên trên mặt thảm mềm mại, đỉnh đầu là ánh đèn chói mắt.
Người nọ kéo cửa ra cho cô, bên trong ghế lô có cả trai lẫn gái, Giang Vi sắp nằm sấp cả người vào trong thân thể mập mạp của phó đạo diễn.
“Ồ, đây không hải là Trì Khê à, nữ chính trong hot search đó!”
“Ha hả, giả thanh cao thôi, cuối cùng cũng không phải vẫn tới đây bồi rượu à?”
Nữ diễn viên trong đoàn phim bắt đầu ngươi một câu ta một câu mà chế giễu, nhà làm phim tiến lên, cười nịnh nọt, ông ta muốn ngủ với Trì Khê đã không phải việc ngày một ngày hai, mới vừa vươn tay đã bị Trì Khê hất ra.
Ông ta hơi tức giận, thầm nghĩ, xem cô có thể thanh cao tới bao giờ.
Trì Khê nhìn quanh bốn phía, căn bản không có vị trí thuộc về cô, có một vị trí trống ở bên cạnh nhà làm phim, cùng với hai vị trí trống ở trung tâm, rất rõ ràng, cô chỉ có thể ngồi ở bên kia, quả nhiên là Hồng Môn Yến.
Tay nhà làm phim đặt ở phía dưới bắt đầu làm bậy, bỗng nhiên duỗi tay ra vuốt ve tay Trì Khê đang đặt ở trên đùi, xoa xoa, Trì Khê cố nén ghê tởm.
Lúc này cửa được mở ra lần thứ hai, người tiến vào là Mạnh Duật Đường, anh mặc áo thun màu đen, quần đen, dáng người cao lớn đĩnh bạt.
Tóc mềm mại rũ trên trán, thoạt nhìn vừa lười biếng vừa tự tại, có anh ở đây, người đàn ông trung niên tai to mặt lớn, mặt đầy dầu mỡ này càng có vẻ ghê tởm.
Trì Khê suy nghĩ, nếu là Mạnh Duật Đường sờ tay cô thì liệu cô có cảm thấy chán ghét không nhỉ, cô bị ý nghĩ đó của mình làm cho hoảng sợ, tại sao cô lại có suy nghĩ như vậy được chứ, có lẽ là vì lời nói của Khương Tĩnh.
Mạnh Duật Đường lạnh lùng nhìn Trì Khê ngồi ở góc kia, nhà làm phim mặt đầy dầu mỡ sắp dính lên mặt cô, biểu cảm của cô có vẻ thú vị, như là cố nén không nôn mửa.
“Mạnh tổng, cuối cùng anh cũng tới rồi, nào, ngồi vào chỗ đi.” Trương đạo đứng dậy nghênh đón anh, thân thiện nhiệt tình sắp xếp chỗ ngồi cho anh, Mạnh Duật Đường mang đến trợ lý, anh ngoắc ngoắc tay rồi nói