Edit: Hanna
“Chào em gái nhỏ? Xin hỏi em tên họ là gì? Em tới tìm Trần đại ca của tụi này hả?” Tô Dương xoa xoa tay, chấp nhận đi, Trần đại ca nhà cậu có nhiều món nợ hoa đào, mập ốm cao thấp, mỗi người mỗi vẻ, nhưng nói thật lòng, Tô Dương cảm thấy đẹp nhất, có khí chất nhất vẫn là cô gái trước mắt này.
“Chào cậu, tôi là Chu Đường.”
“Tôi tên Tô Dương, là anh em của Trần đại ca.” Tô Dương cười rộ lên sẽ lộ ra hai cái răng khểnh, làn da ngăm đen khiến cho hàm răng càng thêm trắng bóng: “Em gái đừng sợ, Trần đại ca nhà anh tuyệt đối là loại người mặt lạnh tâm nóng. Có muốn anh bắc cầu cho em không?” Cậu ta vừa thần bí cười hề hề vừa phân tích cho Chu Đường.
“Được nha, làm phiền anh Tô rồi.”
“Aii, em gái ngoan.” Tô Dương kêu một tiếng em gái này đặc biệt vang dội, chỉ sợ Trần Kính không biết.
Chu Đường nhìn theo ánh mắt Tô Dương, Trần Kính đưa lưng về phía bọn họ, không thấy rõ biểu tình, anh mặc áo thun màu đen, làn da ngăm đen màu lúa mạch càng làm nổi bật vẻ nam tính sặc mùi hooc-môn đặc trưng của phái mạnh.
Tô Dương bước qua, đè bả vai Trần Kính xuôang: “Trần đại ca, nể mặt chút đi, tâm sự với con gái nhà người ta nhé? Em đi mua cơm trước đây.”
“Mày rất thân quen với cô ấy hả? Còn gọi em gái. Em gái mày có biết mày có nhiều em gái như vậy không hả?”
“Em chỉ thuận miệng thôi mà!? Lần sau bảo đảm không gọi nữa.”
Tô Dương vỗ bả vai Trần Kính, lòng bàn chân như bôi dầu, chạy nhanh như chớp không thấy tăm hơi, bầu không khí lập tức trở nên xấu hổ, Chu Đường đánh giá hoàn cảnh xung quanh, trong xưởng sửa xe ô tô, một bên là các loại ô tô cần được sửa chữa, một bên đặt một chiếc sô pha, trên sô pha có áo khoác màu đen, cùng với mũ bảo hiểm mà cô nhìn thấy ngày hôm đó.
Cô bước từng bước nhỏ, dịch tới trước mặt anh, giọng nói nhỏ tới mức gần như trong suốt, cô chắp tay sau lưng, khẽ nâng cằm: “Trần Kính, anh có nhận ra em không?”
Trần Kính nhìn người con gái trước mặt, cô mặc một bộ váy màu xanh lá cây nhạt, váy dính sát đường cong uốn lượn của cô, Trần Kính hút điếu thuốc, tay búng tàn thuốc: “Chúng ta quen biết à?”
Trái tim Chu Đường căng chặt như cung đứt dây, vội vàng nói: “Hôm trước anh từng giúp đỡ em đó, anh còn đưa em đi bệnh viện, em là Chu Đường, ngày hôm đó rất cảm ơn anh.”
Trần Kính cười nhạo: “Ồ, là cô à, cô định cảm ơn thế nào?” Trần Kính vốn định nói với cô “Thấy việc nghĩa hăng hái làm, tấm lòng thiện lương mà thôi”, nhưng nhìn thấy con ngươi sáng lấp lánh của cô gái nhỏ, ma xui quỷ khiến mà nói những lời này.
“Anh có di động ở đây không?”
“Làm gì?”
“Chuyển khoản qua WeChat, em còn vay anh tiền đó, hơn nữa em muốn mời anh ăn một bữa cơm, không có WeChat thì làm sao liên lạc được?”
Trần Kính nhìn cô một cái, sau đó dập tắt điếu thuốc, ném đầu thuốc vào thùng rác: “Di động có mã thu phí, không cần phải thêm WeChat.”
“Em mặc kệ, hôm trước anh giúp đỡ em, em nhất định phải mời anh ăn cơm, em…… em còn muốn theo đuổi anh!”
Trần Kính đang dựa người đứng bên cạnh cô, hơi cong lưng cúi người, nhìn thẳng vào mắt Chu Đường, anh cười thản nhiên không thèm để ý, nói: “Em gái nhỏ, em không sợ tôi là người xấu à? Nổi lên lòng xấu xa với em? Còn dám xin WeChat, tôi thấy em có lá gan lớn đấy.”
“Em mới không sợ đâu, nếu anh thấy sắc nảy lòng tham thì tùy anh, nếu anh thấy hơi tiền nổi máu tham thì em có rất rất nhiều tiền.”
Em thành công khiến anh chú ý rồi, lần đầu tiên Trần Kính nhìn thấy người con gái nói trắng trợn như vậy, hơn nữa khi nói chuyện còn nhìn chằm chằm vào anh, người con gái này khiến trái tim anh ngứa ngáy.
“Con gái con đứa đừng có nói những lời như này, nếu chẳng may sẽ bị người xấu