Edit: Hanna
Chu Đường mời hai chú cháu đi ăn quán vỉa hè, nhưng ăn cơm xong Trần Kính lại trả tiền. Trần Kính vẫn còn nặng tư tưởng đàn ông, nhưng không phải là tư tưởng trọng nam khinh nữ khiến người ta khinh thường ghét bỏ, mà trong quan niệm của anh thì không thể để con gái trả tiền.
Chu Đường cười tủm tỉm nhìn Trần Kính, mắt hạnh lấp lánh phản chiếu ánh đèn phía xa, đáy mắt giảo hoạt: “Trần Kính, không phải đã nói là em mời à?”
Trần Kính tùy tiện cất ví tiền vào túi quần: “Tôi không có thói quen để con gái trả tiền.”
Chu Đường càng nhìn càng thấy anh đẹp trai có khí chất, áo ngắn tay màu đen, làn da màu lúa mạch, đường cong rắn chắc, Trần Kính khác xa những người đàn ông mà Chu Đường từng gặp qua,
người đàn ông này có hương vị hoang dã, nhưng không phải haong dã khiến người chán ghét, mà là cảm giác cực kì thích hợp.
Cô đang nhìn chằm chằm vào Trần Kính thì cô bé cẩn thận lôi kéo tay cô, ngẩng đầu nhìn cô nói: “Cô giáo Chu ơi, cô có thể tới nhà em chơi không?”
Đáy mắt Tô Triều Lộ tràn ngập khát vọng, trái tim Chu Đường đột nhiên thắt lại, cô bé này tính tình thận trọng mềm yếu, có lẽ đã bị bắt nạt không ít.
Cô sờ đầu cô bé: “Triều Lộ à, sau này cô giáo sẽ thường xuyên tới nhà em tìm cậu nhỏ chơi được không?”
Trần Kính đứng cách hai người khá xa để hút thuốc, nhìn một lớn một nhỏ, trái tim bỗng nhiên trở nên mềm mại, có vẻ Chu Đường rất thích Tô Triều Lộ, hai người ở chung vô cùng hài hòa.
Anh không phải chưa từng yêu đương, cũng từng có bạn gái, khi đó yêu cầu duy nhất của anh là đối phương phải đối xử tốt với Tô Triều Lộ, nhưng những người phụ nữ anh mang về nhà đều giả vờ giả vịt, ở trước mặt anh thì đối xử tốt với Tô Triều Lộ, nhưng sau lưng lại mặt lạnh như tiền.
Nhiều năm như vậy, tình thân của Trần Kính và cô bé càng buộc càng chặt, bạn gái trước của anh đều nói anh mang theo một cục nợ, không được bao lâu thì chủ động chia tay, còn Trần Kính cảm thấy bản thân mình chỉ có hai bàn tay trắng, chỉ là may mắn có một túi da tốt, cô gái nhỏ thích bề ngoài, có lẽ Chu Đường chỉ coi trọng anh vì gương mặt này thôi nhỉ? Bỗng nhiên anh lại cảm thấy may mắn vì bản thân có một khuôn mặt đẹp trai.
Trần Kính đưa cô về, bóng dáng hai người sóng vai nhau kéo dài dưới ánh trăng, Chu Đường đứng trước mặt Trần Kính, khuôn mặt xinh xắn, làn da trắng nõn, dưới ánh trắng càng thêm trắng sáng mịn màng, Trần Kính nhìn cô nói chuyện, cánh môi lúc đóng lúc mở.
Yết hầu không tự giác trở nên khô nóng, khát khao tìm nguồn nước ngọt lành.
“Ơ, Trần Kính, rốt cuộc anh có nghe em nói không vậy, em nói về sau anh phải quan tâm chăm sóc Tô Triều Lộ nhiều hơn.” Chu Đường quơ quơ tay.
Trần Kính phục hồi tinh thần lại, khi mở miệng mới phát giác thanh âm trở nên khàn đặc: “Chỉ vậy thôi?”
“Nếu không thì sao?” Mặt Chu Đường bỗng nhiên hơi ửng đỏ: “Anh cho rằng em muốn làm gì? Thừa thắng xông lên tỏ tình ư? Anh đúng là đồ đầu gỗ.”
“Ừ, suýt chút nữa thì anh tưởng em lại muốn tỏ tình.”
“Nghe giọng anh có vẻ đang mong đợi nha.” Hai mắt Chu Đường phát sáng, cười tủm tỉm nói.
……
Trần Kính nhìn cô lên tầng, thấy ánh đèn trong phòng cô sáng lên, hút điều thuốc rồi lên xe rời đi.
Anh gọi điện thoại rồi đi vào một quán nướng.
Người được gọi tới là Tô Dương và Chu Dập, Chu Dập là ông xã của Ôn Noãn, đều là giáo viên, chẳng qua họ là người địa phương, là bạn nối khố của Trần Kính.
“Lão Trần, cậu làm cái gì thế? Đột nhiên gọi tôi tới đây uống rượu, bà xã tôi còn đang mang thai, tôi không uống rượu đâu, nếu không về nhà sẽ khiến cô ấy không thoải mái.”
Trần Kính gọi cho anh ta một ly nước trái cây: “Muốn hỏi