Edit: Hanna
Mới sáng sớm Chu Đường đã nhìn thấy lời mời của Trần Kính, miễn bàn cô vui vẻ như thế nào, đến trường dạy học còn thất thần, không nhịn được muốn bật cười, cô nghĩ, có lẽ Trần Kính cũng hơi thinh thích cô.
Buổi sáng, Ôn Noãn thấy Chu Đường cười ngốc nghếch, cô ấy cảm thấy buồn cười, nói: “Tiểu Đường đang theo đuổi người đàn ông của đời mình à?”
Chu Đường như hiến vật quý mà giơ điện thoại ra trước mặt Ôn Noãn, tin nhắn cực kì ngắn gọn trên WeChat, chỉ một lời mời ăn cơm đơn giản, Chu Đường đã có thể mừng rỡ tới mức không tìm được đường về nhà, quả nhiên là một cô gái trẻ ngây thơ đơn thuần.
Ôn Noãn cảm thấy nếu Chu Đường và Trần Kính ở bên nhau thì chưa chắc đã không tốt, một người tính tình mềm mại dịu dàng, một người cứng rắn hơn sắt đá, nhưng ngẫm lại thì quá tương khắc rồi.
“Vì thế em nhận lời anh ấy rồi? Vậy ông xã chị không cần nhọc lòng chuyện hôn nhân của Trần Kính nữa.” Ôn Noãn đặt tay lên trên bụng nhẹ nhàng vuốt ve, khẽ nở nụ cười.
“Chị Ôn ơi, Trần Kính đẹp trai như thế mà không có ai theo đuổi anh ấy à? Ánh mắt của những cô gái ở thành phố Giang kém quá nhỉ?”
“Không phải không có, mà là khi yêu rồi thì lại thấy điều kiện nhà anh ấy không tốt, có cục nợ con chồng trước.”
“Em không quan tâm, em thích Trần Kính, Tô Triều Lộ em cũng quý, đứa bé ngoan ngoãn như vậy, sao có thể nói là cục nợ con chồng trước chứ?”
Ôn Noãn lôi kéo tay Chu Đường, cười rộ lên như gió xuân phấp phới, giống tên của cô ấy, rất ôn nhu mềm mại: “Tiểu Đường, đây là điểm đặc biệt của em, lõi đời mà không tính toán lõi đời, tính tình hồn nhiên lương thiện, Trần Kính chắc chắn rất thích em, nếu không đã không chủ động hẹn gặp em, mặc dù là lấy lý do khác để che đậy.”
“Thật không?”
“Thật, chị nghe ông xã nói, Trần Kính chưa từng chủ động mời cô gái nào đâu.”
……
Thời gian nghỉ trưa, Chu Đường còn đặc biệt tranh thủ quay về nhà, thay bộ quần áo bình thường thành một chiếc váy màu xanh nhạt dài tới mắt cá chân, gió thổi qua, vạt váy dài tung bay nhè nhẹ, cả người tràn ngập khí chất thanh thuần xinh đẹp.
Tưởng Phương Viễn nhìn thấy Chu Đường thì không nhịn được mở miệng trêu: “Cô giáo Chu đi hẹn hò à?”
“Ơ….Không phải, em đi ăn cơm với một người bạn.” Chu Đường cảm thấy Tưởng Phương Viễn là một người đàn ông tốt, tuy nhiên lại không phải mẫu người mà cô thích.
“Hôm nay em rất xinh.” Tưởng Phương Viễn nói.
Chu Đường cảm thấy nếu những lời này từ miệng Trần Kính nói ra thì trái tim của cô nhất định sẽ không thể khống chế được mà nhảy lên thình thịch thình thịch, nhưng từ miệng Tưởng Phương Viễn, cô lại không hề có cảm xúc dao động gì. Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa thích và không thích.
Tới giờ tan học, cô đang sắp xếp lại sách vở văn kiện trong văn phòng thì một bóng người nho nhỏ nhảy ra, giọng nói mềm mại trong trẻo: “Cô giáo Chu ơi, cậu nhỏ đang chờ chúng ta ở bên ngoài, cô giáo nhanh lên nhé.”
Chu Đường vuốt lại tóc, cầm theo túi xách, khi đang chuẩn bị ra khỏi văn phòng thì gặp Tưởng Phương Viễn, anh ta cười: “Cô giáo Chu, cô bận đi đâu mà gấp thế? Không ngại vừa đi vừa nói chuyện chứ?”
Tưởng Phương Viễn thường xuyên quan tâm giúp đỡ Chu Đường, nếu từ chối việc nhỏ này thì có vẻ không được tốt cho lắm, cô đành phải nói được, Chu Đường cũng muốn nói chuyện rõ ràng với Tưởng Phương Viễn, nói rằng cô đã có người mình thích.
Hôm nay Trần Kính thay một chiếc áo thun màu trắng, nhưng vẫn mặc quần đen có túi hộp, lái một chiếc xe bình thường mà anh mua từ lâu rồi nhưng rất ít khi đi, bởi vì thường xuyên đi xe máy.
Thời điểm này, sân trường thưa thớt người, chỉ có tốp năm tốp ba thầy cô giáo qua lại, đa phần học sinh đều đã ra về, từ xa anh đã nhìn thấy một bóng người màu