Edit: Hanna
Ký ức ngày hôm qua của Chu Đường trở nên rất mơ hồ, không quá rõ ràng, Chu Đường có một biệt danh gọi là chúa hay quên, mỗi lần cô uống rượu thì đều nói năng xằng bậy, nhưng ngày hôm sau tỉnh dậy thì vứt mọi thứ lên chín tầng mây, vì vậy tất nhiên cô đã quên hết mọi hành động đã làm với Trần Kính. Chu Đường mở mắt ra nhưng vẫn còn ngái ngủ, cảm thấy hai mắt như bị sương mù che phủ, mờ mịt không rõ, cô nghiêng người, nhìn thấy Trần Kính đang ngồi ở mép giường lật sách, tiếng động cực kì nhỏ.
Chu Đường vẫn luôn cảm thấy Trần Kính là một người đàn ông mạnh mẽ, thực tế, không ngờ anh cũng sẽ an tĩnh đọc sách.
Vì thế Chu Đường duỗi tay muốn sờ tay Trần Kính trong vô thức, Trần Kính dùng chân kẹp lại, tay cô nhỏ sức lực yếu, không thể thoát ra được nên cọ cọ rồi sờ đùi anh.
Trần Kính gấp sách lại, ngũ quan đẹp trai tuấn tú dưới ánh năng mắt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào càng thêm chói mắt, cằm ra một tầng mồ hôi mỏng khiến anh càng thêm nam tính một cách bất cần hoang dã. Vì sao người đàn ông này lại hoang dã có cá tính như vậy chứ?
Giọng nói của người đàn ông ấy trầm thấp khàn khàn, nhưng rất dễ nghe, giống như có dòng điện truyền vào tai Chu Đường, theo máu dung nhập vài trái tim, cô không chịu được mà nhắm mắt lại, hỏi: “Đáng lẽ em phải ở nhà chứ? Tô Triều Lộ đâu rồi?”
“Triều Lộ và mẹ anh ra ngoài rồi, cô giáo Chu không nhớ sao? Để anh giúp cô giáo Chu nhớ lại.”
Hôm nay là thứ bảy, vốn dĩ Tô Triều Lộ muốn Trần Kính dẫn bé ra ngoài chơi, nhưng Đặng Vân ngăn lại, nói chú nhỏ còn có chuyện quan trọng cần làm.
“Em không nhớ rõ.” Thanh âm của cô gái nhỏ nghe rất vô tội, cô chớp chớp mắt, không hề có một chút ấn tượng gì, cô chỉ nhớ hôm qua mình uống say, còn lại hoàn toàn không nhớ gì.
Trần Kính nhìn con ngươi đen láy trong trẻo của cô, cong môi cười, bỗng nhiên Chu Đường bị nhốt trong một vòng tay rắn chắc như gông cùm xiềng xích, cả người Trần Kính đè lên người cô, một bàn tay nắm chặt cổ tay Chu Đường, gác lên đỉnh đầu.
“Trần…… Trần Kính, anh làm gì?! Đừng có mà chơi trò lưu manh!”
Giọng nói của cô gái nhỏ mang theo tiếng khóc nức nở, ngày thường Chu Đường rất mạnh miệng, nhưng một khi làm thật thì cô lại cực kì nhát gan.
Trần Kính liếm môi cô rồi ngậm lấy, vừa liếm vừa mút, cố ý phát ra âm thanh nho nhỏ khêu gợi: “Giúp cô giáo Chu nhớ lại nha.”
Trên người anh có hương thơm nhàn nhạt của sữa tắm, cơ ngực nóng rực như sắt nung trong lò dính sát vào Chu Đường, lòng bàn tay Chu Đường thấm ra mồ hôi, cô nuốt nước bọt: “Chẳng lẽ hôm qua em làm trò lưu manh như vậy à?”
Trần Kính liếm từng chiếc răng nhỏ xinh, nở nụ cười gian manh, lộ ra hàm răng trắng sáng: “Đúng vậy, cô giáo Chu không chỉ nói thích anh, mà còn nói muốn lấy thân báo đáp, còn bảo anh phải làm em! Cô giáo Chu không nhớ gì sao? Nhưng anh lại nhớ rất rõ ràng.”
Người đàn ông dứt lời, bàn tay to mạnh mẽ xâm nhập từ dưới váy, bàn tay có vết chai mỏng cọ xát vuốt ve làn da trơn mềm của cô gái nhỏ.
Chu Đường không hề nghi ngờ bởi vì bản thân cô thật sự có thể ngu ngốc nói ra những lời như vậy, dù sao thì cô đã mơ ước Trần Kính từ lâu.
Trong khi cô đang tự hỏi thì người đàn ông đã nhích người lên, hôn lên môi cô: “Cô giáo Chu có vẻ không vui, anh lại không có hứng thú với người nhát gan.”
“Ai….ai nói em nhát gan, em chỉ hơi ngẩn người một lát thôi, ngày hôm qua em không làm chuyện gì khác người nữa chứ?”
“Ồ? Vậy cô giáo Chu thử nói xem, như thế nào mới tính là chuyện khác người?”
Chu Đường đảo con người: “À ừm, chính là loại chuyện này đó.”
“Làm, cô giáo Chu cưỡng hôn anh, nói đi, em định chịu trách nhiệm như thế nào?” Khi Trần Kính nói câu này, anh dùng hai chân kẹp hai chân Chu Đường vào giữa, lông chân thô cứng của anh ma sát vào chân Chu Đường.
“Chịu trách nhiệm? Lẽ ra người phải chịu trách nhiệm là anh mới đúng chứ? Em là con gái, người bị thiệt