Edit: Hanna
Nhà Trần Kính ở trong một ngõ nhỏ, căn nhà này do anh kiếm tiền mua cho mẹ mình, đường vào lát đá xanh, hai bên là những bức tường thấp bé, mặt trời dần dần xuống núi, nắng chiều đỏ cam bao quanh mặt trời như lòng đỏ trứng gà, chân trời màu hồng nhạt.
Lúc trước Chu Đường khăng khăng một mực muốn tới thành phố Giang, có lẽ cũng vì cảm thấy huyện nhỏ này rất đẹp, cô rất thích thành trấn có dáng vẻ cổ kính.
Một người phụ nữ khoảng 50 tuổi đứng chờ ở cửa, thấy mấy người đi tới thì tiến lên đón, bà cười dịu dàng: “Cô giáo Chu phải không? Dì là mẹ của Trần Kính, mau, vào nhà đi.”
“Cháu chào dì ạ, dì cứ gọi cháu là Tiểu Đường là được.”
“Ừ, được, Tiểu Đường, cảm ơn cháu đã quan tâm tới Triều Lộ nhà dì.”
Đặng Vân nấu một bàn đầy đồ ăn, thật ra bà cũng đặt tâm tư riêng vào bữa cơm này, hôm qua Triều Lộ đã kể lại việc xảy ra ban ngày cho bà nghe, Đặng Vân mừng thầm, Trần Kính đã 30 tuổi mà vẫn còn độc thân, bà cũng rất sốt ruột, nhưng đã có vết xe đổ trước đó nên bà không dám giới thiệu bạn gái lung tung cho Trần Kính, bởi vì lòng người khó dò.
Trên bàn cơm, Đặng Vân đặc biệt nhiệt tình, bảo Chu Đường ăn cái này ăn cái kia, Trần Kính ngồi đối diện cô, khi ăn cơm thì không nói một lời, nhìn rất nghiêm túc, anh ăn rất nhanh, bất tri bất giác Chu Đường nhìn thật lâu.
Trần Kính cảm nhận được ánh mắt của cô, buông bát đũa: “Cô giáo Chu nhìn anh làm gì? Anh ăn ngon hơn cơm à?”
Chu Đường đỏ bừng mặt, từ mặt lan tràn đến lỗ tai, cô cúi đầu ăn cơm, động tác của Chu Đường luống cuống hoảng loạn giống như chột dạ, nhưng anh lại cảm thấy rất đáng yêu.
Đặng Vân trừng mắt nhìn Trần Kính, bà rót một ly rượu mơ cho Chu Đường: “Cô giáo Chu à, cháu nếm thử rượu do chính tay dì làm xem, độ cồn rất thấp.”
Chu Đường nhấp một ngụm rượu, mùi vị rất ngon, chua chua ngọt ngọt, cô lại rót thêm một ly, Trần Kính nhìn cô uống rượu một ngụm rồi một ngụm, giống như con mèo nhỏ tham lam, uống lượng rất ít, cái miệng nhỏ hé mở chạm lên thành ly rượu.
Hậu quả của rượu chính là Chu Đường uống say, cô đã quên mất mình đang tới nhà người khác làm khách, chỉ cảm thấy mờ mịt, đầu nặng chân nhẹ, mơ mơ màng màng, cô gục xuống bàn.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Chu Đường nghe thấy có người gọi tên mình: “Tiểu Đường, Tiểu Đường, tỉnh tỉnh.”
“Bà ngoại, chẳng lẽ cô giáo Chu uống say rồi?”
“Không đúng nha, độ cồn thấp lắm, làm sao uống say được.”
Trần Kính đứng lên, đi đường vòng sang chỗ Chu Đường, cúi đầu nhìn cô, hai má ửng hồng, Trần Kính cong môi cười, nói với Đặng Vân: “Mẹ, con đưa cô ấy về trước.”
“Nếu không…… hay là để cô giáo Chu ngủ ở đây đi? Ngủ trong phòng con ấy, mẹ thấy cô giáo say rượu như vậy mà về nhà thì không an toàn, con ngủ ở sô pha đi.”
Trần Kính ôm lấy eo cô, bế lên vai, chân dài bước rộng đi mấy bước: “Cũng đúng, để cô ấy ngủ ở đây đi.”
Dù sao, anh cũng muốn tính sổ với Chu Đường.
Anh ném người lên trên giường, dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ, ánh mắt Trần Kính nhìn Chu Đường càng thêm nóng bỏng, cô có làn da rất trắng, dưới ánh trăng càng trắng sáng mềm mại, chiếc váy dài màu xanh nhạt càng làm nổi bật màu da trắng nõn như sương như tuyết.
“Trần Kính, đồ khốn nhà anh……” Thanh âm của cô vừa nhỏ lại vừa khàn, không cẩn thận nghe thì không thể nghe rõ.
Trần Kính cúi đầu, muốn nghe xem cô nói cái gì thì đột nhiên có một đôi tay nhỏ mềm mại như ngó sen thình lình ôm lấy cổ anh, miệng phun ra hương rượu như say như mê.
Lúc này Trần Kính mới có thể nghe rõ lời nói của cô gái nhỏ, cô