Editor: Aubrey.
Cố Quân Dao ôm Ninh Đường đến phòng tổng thống nghỉ ngơi, kéo Dư Hoài Nhân kiểm tra cho Ninh Đường một lần nữa. Dư Hoài Nhân phải liên tục trấn an không có chuyện gì xảy ra, Cố Quân Dao mới yên tâm thả người.
Dư Hoài Nhân kiệt sức đi ra ngoài, tình cờ gặp Bao Minh Minh đang chờ ở ngoài hành lang.
"Cậu ấy, không sao chứ?" Bao Minh Minh lo lắng hỏi.
Dư Hoài Nhân khoanh tay, khoé miệng hơi nhếch: "Gọi cậu là Bao Nhị Khuyết quả thật không sai, chẳng làm được việc gì ra hồn, suốt ngày chỉ biết ăn, cả ngày chỉ biết gây hoạ."
Bao Minh Minh nhất thời cảm thấy thật oan uổng.
Thân là một công tử phú nhị đại, anh đi bar và hộp đêm còn thường xuyên hơn đi vệ sinh. Những trò chơi mà anh chơi hơn một tháng không lặp lại lần nào, không trò nào là không nghĩ ra được, tuyệt đối không thiếu người để chơi.
Anh đã rất nương tay với Ninh Đường rồi, ở trước mặt mọi người không thể không đẩy cậu xuống nước, đây vốn chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Ai mà biết Ninh Đường không biết bơi đâu?
Đây chỉ có thể nói là tai nạn.
Bao Minh Minh bực bội gãi đầu: "Đệt! Tớ đâu có biết cậu ta không biết bơi, mà cậu ta không biết bơi cũng không chịu nói sớm, rõ ràng là cố tình gài bẫy tớ!"
Dư Hoài Nhân kinh ngạc: "Ninh Đường, gài bẫy Bao đại thiếu gia? Đầu tiên là cậu lên kế hoạch chủ động chặn đường người ta, không cho người ta về. Sau đó là bày trò chơi, cố ý cầm bong bóng lâu hơn một chút. Cuối cùng là đẩy người ta xuống nước, có đúng không? Ha ha!"
Bao Minh Minh bị á khẩu, không trả lời được: "Không phải tớ... Chỉ muốn trút giận cho Cố Quân Dao thôi sao? Ai mà ngờ cậu ấy sốt ruột đến vậy, cứ như vợ mình khó sinh không bằng."
Dư Hoài Nhân trợn trắng mắt: "Thôi, nói chuyện với một tên ngốc cũng sẽ khiến mình thành đồ ngốc mất."
***
Ninh Đường vẫn còn đang chìm trong hôn mê, trông cậu như đang ngủ vậy.
Cố Quân Dao đành phải bắt tay vào giúp cậu cởi đồ ướt ra, kêu nhân viên khách sạn đưa đồ sạch đến, rồi giúp Ninh Đường mặc vào. Lúc mặc áo vào cho cậu, anh chợt nhìn thấy vết sẹo trên bụng trái của Ninh Đường.
Vết sẹo dài và mỏng, vì đã được bôi thuốc một thời gian nên không còn quá xấu xí nữa.
Cố Quân Dao đưa tay ra, nhưng khi còn cách vết sẹo khoảng nửa tấc thì anh dừng lại. Sau đó, anh hoảng sợ như tay vừa bị bỏng mà rụt lại.
Dường như chỉ cần anh chạm nhẹ vào, vết thương sẽ lại nứt ra, anh chợt nhớ lại ngày hôm đó máu tuôn ra liên tục, muốn chặn lại mà vô dụng.
Cố Quân Dao không muốn nghĩ nhiều đến tình cảnh lúc đó, anh chỉ nhớ là mình đã kịp thời đỡ lấy Ninh Đường đang ngã xuống. Sau đó, lần đầu tiên trong đời, anh cầm một cục gạch liên tục đập vào người bọn bắt cóc một cách điên cuồng.
Anh ôm lấy cơ thể lạnh ngắt của Ninh Đường, không thể nói được lời nào. Lúc đó, anh chỉ cảm thấy rất đau, không thể nói rõ là đau cụ thể ở chỗ nào, chỉ cảm thấy khắp người chỗ nào cũng đau.
Sau đó, cảnh sát đến, bọn họ cũng được xe cứu thương đưa đi, nhìn Ninh Đường được đưa vào phòng mổ. Lần đầu tiên anh cảm thấy tuyệt vọng, tuyệt vọng như ngày mẹ anh là Triệu Tuệ Lam qua đời vậy, cảm giác cả thế giới này chỉ còn lại một mình anh, không còn ai nương tựa, không còn chỗ nào để đi.
Anh đã gọi điện thoại cho Dư Hoài Nhân, không chỉ như thế, anh còn gọi cho cha mẹ của Dư Hoài Nhân, gọi cả chú, bác, dượng, cô, dì, thím nhà họ Dư.
Gia tộc nhà họ Dư là một gia tộc hành nghề y.
Khi Dư Hoài Nhân đến bệnh viện cùng với gia đình của mình, Ninh Đường đã được đẩy ra khỏi phòng mổ.
Sau khi nghe bác sĩ giải thích vấn đề không nghiêm trọng, vết thương không sâu, có thể bình phục trong vòng một tháng. Cuối cùng, Cố Quân Dao mới tìm lại được linh hồn nhỏ của mình.
Sau đó, Dư Hoài Nhân đã tức điên lên.
"Con mẹ nó! Nhìn bộ dạng của cậu, tớ cứ tưởng cậu bị gãy tay gãy chân, tim ngừng đập, gan nổ tung, lồng ngực hay phổi bị nổ tung, thận bị thủng, hay đầu bị hỏng rồi chứ! Không phải chỉ bị rạch bụng thôi sao? Còn chưa đụng tới gan, làm gì mà gọi từ giám đốc chỉnh hình, giáo sư phẫu thuật gan, giám đốc khoa hô hấp, giảng viên khoa thận, giám đốc phẫu thuật não và phẫu thuật tim, ngay cả tôi cũng lôi đầu tới đây vậy?!" Dư Hoài Nhân chỉ vào cả nhà mình đang chờ lệnh ở phía sau, tức đến mức ói máu.
Cố Quân Dao cũng cảm thấy khó hiểu khi nhớ lại bản thân mình lúc nãy.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay đắp chăn cho Ninh Đường: "Vì chuyện này, anh đã mời cả nhà bọn họ ăn một bữa thịnh soạn, tốn khoảng ba mươi ngàn tệ. Khi anh quay lại bệnh viện gặp em, thì em đã đi rồi."
Đúng vậy, nhớ lại chuyện này, Cố Quân Dao lại tức giận.
Rốt cuộc anh đã làm gì khiến cho Ninh Đường giận? Sao cậu lại trở mặt như lật sách vậy? Tự nhiên lại tỏ ra xa cách với anh? Cũng không cho anh động vào, giống như con mèo mà anh đã nuôi nhiều năm trước, có lúc sẽ làm nũng kêu meo meo với anh, dụ dỗ anh. Đến khi anh muốn chạm vào nó, muốn ôm nó, thì nó lại cào vào mặt anh, thậm chí còn cắn anh.
Cố Quân Dao gọi vào số điện thoại nội bộ của khách sạn và yêu cầu nhân viên phục vụ phòng mang một bát súp gừng tới, sau đó được thư ký của Cố Sâm gọi đến, kêu anh đi gặp ông.
Có điều, trước khi đi, anh gọi một cú điện thoại cho Mai Tiểu Mai, nhờ cô thay anh chăm sóc cho Ninh Đường.
Ninh Đường tỉnh lại sau hai giờ ngủ mê man, chỉ là cả người còn hơi đờ đẫn, chưa tỉnh táo hẳn.
Mai Tiểu Mai nói: "Anh Ninh, tranh thủ lúc canh gừng vẫn còn nóng, mau uống đi."
Bây giờ Ninh Đường mới nhớ lại, cậu ngây người gật đầu, vừa uống canh gừng vừa nghe âm thanh trên ti vi.
Sau khi uống canh gừng xong, Ninh Đường hỏi: "Cố Quân Dao đâu?"
"Anh ấy bị Cố tổng gọi đi rồi." Mai Tiểu Mai đã được nghe toàn bộ câu chuyện, giải thích: "Lúc đó động tĩnh ở hồ bơi lớn quá, anh Ninh bị đuối nước, Cố thiếu gia nhảy xuống từ lầu ba cứu anh, chuyện đó đã kinh động đến Cố tổng."
Ninh Đường: "À."
Mai Tiểu Mai hơi bất ngờ, trong ấn tượng của cô, Ninh Đường là một người toàn năng: "Anh Ninh không biết bơi?"
"Ừ." Ninh Đường miễn cưỡng nở nụ cười: "Chỉ có cái đó là không học được."
Cô há hốc miệng: "Hoá ra trên đời