Editor: Aubrey.
Ninh Tuyết không hiểu gì cả: "Không bơi nữa thì sao? Em cũng có biết bơi đâu."
Ninh Đường cười khẽ, trong mắt hiện lên sự trào phúng: "Đòi tiền thì cứ nói thẳng, đừng chơi trò người thân."
"Anh! Sao anh lại lạnh lùng và nhẫn tâm quá vậy? Em không phải em trai ruột của anh sao? Mẹ không phải là mẹ ruột của anh sao? Anh đối xử với người ngoài như Diệp Trác Nhạc còn tốt hơn người trong nhà! Được thôi, coi như là trước kia mẹ có lỗi, nhưng sao anh có thể hận mẹ ruột của mình như vậy được? Anh đâu phải là loại người bụng dạ hẹp hòi như vậy?"
"Mẹ ruột? Vậy từ nhỏ đến lớn, người mẹ ruột đó đã đối xử với tôi như thế nào? Đâu phải cậu không biết? Năm tôi mười lăm tuổi, tôi đã đánh mất gia đình của mình, năm tôi mười tám tuổi, tôi gần như suýt chết. Mỗi tháng tôi đã cố gắng hết sức để chu cấp tiền cho các người, sau này đừng có làm phiền tôi nữa!" Không cho Ninh Tuyết có cơ hội phản bác, Ninh Đường quyết đoán cúp điện thoại.
Cậu ngồi thừ người ra khoảng hai mươi phút, hay là một tiếng đồng hồ, cậu cũng không rõ nữa. Đợi đến khi Mai Tiểu Mai tản bộ một vòng quay trở lại, cậu mới nhận ra mình đã ngồi như vậy suốt hai tiếng rồi.
"Anh Ninh, anh gọi điện thoại xong rồi sao? Sao anh lại ngồi trên sàn nhà? Quần áo của anh đã khô rồi, lúc nãy em... Anh Ninh?!" Mai Tiểu Mai giật cả mình.
Có thể là do Ninh Đường mặc áo đen, nên bây giờ khuôn mặt thanh tú của cậu tái nhợt, không có một chút máu lộ ra rất rõ ràng, gần như có thể miêu tả là phờ phạc. Đặc biệt là đôi mắt của cậu trống rỗng và vô thần, giống như hai cái giếng sâu tối om vậy.
"Anh thấy không khỏe sao? Để em đi gọi bác sỹ Dư!" Mai Tiểu Mai luống cuống định đi ra ngoài, Ninh Đường đột nhiên gọi lại: "Quay lại đi."
"Hả?" Mai Tiểu Mai thở hồng hộc.
"Tôi không sao." Giọng nói luôn trong trẻo và rõ ràng của Ninh Đường đã khàn đi, cậu mở điện thoại lên, có vẻ như cậu đã nhìn thấy một tin tức không thể không coi trọng, hai mắt đột nhiên sáng lên. Cậu hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc, thành thạo như một diễn viên chuyên nghiệp, không tìm ra được sơ hở nào. Đến nỗi, Mai Tiểu Mai suýt chút nữa cho rằng cảnh cô vừa thấy chỉ là tưởng tượng.
Ninh Đường nhận lấy quần áo trên tay Mai Tiểu Mai, vừa vào phòng vệ sinh thay đồ, vừa nói: "Giúp tôi nói với Cố Quân Dao một tiếng, tôi về trước đây."
Ninh Đường vì lý do an toàn nên không có lái xe, cậu kêu một chiếc taxi đi tới trung tâm điện ảnh. Bởi vì khoảng cách rất xa, đã vậy còn kẹt xe, kéo thời gian đến tận hai tiếng sau mới đến, mà Ninh Đường cũng đã nhân cơ hội đó ngủ trên xe một giấc. Lúc đến nơi, tinh thần của cậu đã tốt hơn rất nhiều.
Bộ phim chiến tranh gián điệp "Biển Sâu" của đạo diễn Trương Chấn Đông đã ra mắt hơn một tuần. Diệp Trác Nhạc và Nhiếp Uyển Lệ vào vai một cặp đôi nhiệt tình rải thức ăn cho chó, còn bí mật hẹn hò ở sau cánh gà, trải qua những ngày tháng khá thoải mái trong đoàn phim.
Cho nên, sau mấy ngày Ninh Đường không gặp Diệp Trác Nhạc, tinh thần của cậu nhóc này còn rạng rỡ hơn trước đây, còn mập lên một chút.
Trái ngược hoàn toàn với tinh thần sa sút của Ninh Đường, cân nặng cũng sụt giảm, khi nghe Diệp Trác Nhạc hỏi, Ninh Đường tránh né đáp: "Hỏi tôi làm gì? Nói chuyện của cậu đi, nhớ giữ kỹ miệng mồm của mình, cũng nhớ kiểm soát cân nặng, hôm nay đừng ăn trưa."
Tâm trạng đang tốt đẹp trong suốt một tuần của Diệp Trác Nhạc đột nhiên mất sạch sẽ.
Hết cách rồi, chỉ có thể trách ba mẹ của cậu, sinh ra cậu có một cơ thể chỉ uống nước thôi cũng béo.
Ninh Đường ngồi trên ghế xếp, hỏi: "Gọi tôi tới làm gì?"
Nhắc đến chuyện này, Diệp Trác Nhạc lập tức quăng vẻ mặt nhăn như trái mướp đắng của mình, vòng ra sau lưng Ninh Đường, hớn hở bóp vai cho người ta: "Anh! Anh yêu dấu của em, có thoải mái hay không? Có đủ lực hay không?"
Mặt Ninh Đường không một chút cảm xúc: "Có việc cứ nói thẳng."
Diệp Trác Nhạc cười híp mắt: "Có một bộ phim thần tượng, thanh xuân vườn trường đang tuyển vai chính. Em thích vai phản diện của bộ phim đó, em muốn diễn. Anh Ninh! Anh giúp em đi, nói với đạo diễn giúp em được không?"
Ninh Đường gác chân trái lên chân phải: "Không được."
Khuôn mặt của Diệp Trác Nhạc cứng đờ: "Sao chứ?"
"Kín lịch rồi." Ninh Đường lời ít ý nhiều đáp: "Tôi có biết bộ phim đó, thời gian khai máy trùng với bộ phim "Ngày trở về" của Hạ đạo. Trùng lịch, cậu không tham gia được."
Diệp Trác Nhạc cuống lên: "Em có thể diễn cả hai!"
Ninh Đường nghiêm túc hỏi: "Cậu nghĩ đây là chuyện giỡn chơi sao? Đừng mơ mộng nữa."
Diệp Trác Nhạc dứt khoát đứng dậy: "Vậy em không quay phim của Hạ đạo nữa, nam hai có ích lợi gì chứ? Chỉ có thể làm nền cho nam chính thôi, người duy nhất có thể ngang hàng với nam chính chỉ có vai phản diện thôi!"
Ninh Đường vốn đã quen với tính cách ngỗ ngược của Diệp Trác Nhạc, nên cậu không tức giận: "Thể loại cẩu huyết Mary Sue đó lôi cuốn cậu chỗ nào? Hai bộ phim có đẳng cấp hoàn toàn khác nhau, làm vai phụ trong "Ngày trở về" còn hay hơn, sao phải đi đóng vai chính cho một bộ phim dở? Hạ đạo là người đã đoạt giải đạo diễn xuất sắc nhất trong lễ trao giải liên hoan phim Kim Lộc, không phải cậu muốn thay đổi hình tượng sao? Bộ phim này là cơ hội tốt nhất!"
Diệp Trác Nhạc cắn răng chịu đựng.
Ninh Đường bình tĩnh nói: "Một bộ phim truyền hình tệ, chỉ đáng giá năm xu. Và một cơ hội để được nâng lên xứng ngang tầm với Nhiếp Uyển Lệ, cậu chọn cái nào?"
Diệp Trác Nhạc lập tức tước vũ khí đầu hàng: "Em... Nghe anh Ninh là được rồi."
Ninh Đường nhẹ nhõm nhìn cậu: "Nếu cậu muốn đóng vai phản diện, trong tay tôi vừa hay có một bộ. Là một bộ phim cảnh sát, cậu có muốn đóng không?"
Diệp Trác Nhạc hăng hái trở lại: "Phim mà anh Ninh vừa ý là hay rồi! Nhân vật phản diện là kiểu người gì? Buôn lậu hay gϊếŧ người hàng loạt? Hay là một kẻ sát nhân tâm thần phân liệt như "Người trong gương"?"
Ninh Đường kể sơ qua nội dung, làm cho Diệp Trác Nhạc càng nghe càng hăng hái, mọi việc cứ thế quyết định xong.
Sau đó, Ninh Đường gọi điện cho đạo diễn của bộ phim kia, đề cập đến Diệp Trác Nhạc. Đạo diễn hơi do dự, không đồng ý với Ninh Đường ngay, nhưng cũng không lập tức từ chối.
"Để tôi suy nghĩ xem, bộ phim này thu hút rất nhiều sự chú ý, chất lượng khá cao. Ngay cả Tô Hàng đang đi diễn ở Hàng Châu còn tự đề cử xin đóng vai phụ."
Ninh Đường sửng sốt: "Tô Hàng?"
"Đúng vậy, có sự tham gia của ca sỹ thiên tài này, buổi trình chiếu đầu tiên đủ để thu về doanh thu phòng vé."
Ninh Đường có một dự cảm trong lòng: "Xin hỏi vai nam chính là ai?"
"Là Cố Quân Dao!" Đạo diễn cười nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai ngày sau sẽ ký hợp đồng!"
Quả nhiên.
Sau khi Ninh Đường cúp điện thoại, cậu ngồi một mình trong phòng một hồi.
Đây là căn hộ mà cậu thuê trước khi chia tay với Cố Quân Dao, rất gần công ty và cũng là một nơi đắc địa. Tuy giá thuê cao, nhưng bởi vì thu nhập của Ninh Đường cao nên vẫn có thể chi trả được.
Cậu do dự một hồi, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho