Editor: Aubrey.
Tô Hàng mặc kệ hình tượng của mình, liên tục đập cửa, chẳng khác gì một người đàn bà chanh chua chửi ầm lên: "Ninh Đường! Lăn ra đây cho tôi, mở cửa ra! Anh có gan hãm hại tôi, sao không có gan đối mặt với tôi?! Anh mau ra đây, tôi biết anh đang ở nhà!"
Cửa mở ra, Tô Hàng lập tức xông vào như một con báo tuyết, vung tay lên hung hăng tát Ninh Đường một cái.
Chỉ tiếc là không trúng.
Ninh Đường phản ứng cực nhanh, nắm chặt cổ tay của Tô Hàng.
Thể trạng của hai người giống nhau, xét về chiều cao thì Ninh Đường chiếm ưu thế hơn, khi xảy ra xô xát thì không ai giành được thắng lợi, ai cũng không muốn chịu thiệt thòi.
Trong ấn tượng của Ninh Đường, Tô Hàng đúng là một trà xanh nam tâm cơ, khẩu phật tâm xà giống thật nhất mà cậu từng gặp.
Tô Hàng bước vào giới giải trí đầy hỗn loạn này với vẻ ngoài thuần khiết và bình dị, vô hại với cả con người và động vật, khiến cho người khác cảm thấy hắn có sự độc đáo và hấp dẫn riêng. Nhưng sau vỏ bọc đó là một con người quỷ kế đa đoan, nham hiểm giả dối, thích chơi đùa với tình cảm của người khác.
Lẽ ra những người như vậy nên được công nhận là thông minh, chứ không phải một kẻ điên như bây giờ.
Có thể thấy chuyện đạo nhạc và tìm người sáng tác thay đã khiến Tô Hàng bị đả kích lớn như thế nào, hoàn toàn mất đi lý trí.
Tô Hàng cười lạnh: "Kế hoạch hay lắm, thủ đoạn thật là cao thâm! Không hổ là trụ cột của công ty giải trí Kim Sa, thành công chuyển hướng của dư luận một cách ngoạn mục, lợi hại lắm!"
Ninh Đường hất tay Tô Hàng ra: "Những chuyện trên mạng là sự thật, tới tận bây giờ mà cậu vẫn không chịu nhận ra lỗi lầm của mình mà còn đổ lỗi cho người khác."
"Tôi bị anh hãm hại mới ra nông nỗi này!" Tô Hàng tức đến mức hai mắt đỏ ngầu: "Ngay từ ban đầu là âm mưu của anh, anh cố ý đến gặp Cao Phỉ Phỉ tại studio của tôi, khiến cho tôi phải mắng anh! Sau đó, anh đã xúi Five Stars ra tay đánh nhau với tôi, tất cả là kế hoạch của anh!"
Ninh Đường: "..."
Tô Hàng giơ tay ra, hung hăng chỉ vào mặt Ninh Đường: "Anh đã chờ tôi mắc câu, chờ cho đến khi tôi cắn câu! Trong lúc tôi liên lạc với truyền thông để tung video đánh nhau ra, anh rất vui mừng đúng không? Anh chẳng khác gì một tên tiểu nhân hèn hạ trốn trong góc tối cười trên nỗi đau của người khác, nhìn tôi bước từng bước vào cạm bẫy của anh! Thậm chí, anh bị gieo tiếng xấu, bị cư dân mạng tấn công, tất cả đều đã nằm trong kế hoạch của anh, anh căn bản không lo sợ gì cả, thậm chí còn cười thầm! Bởi vì anh bị ghét càng nhiều, cú lộn ngược sẽ càng mạnh!"
Lúc nãy, Ninh Đường chỉ cảm thấy Tô Hàng giận quá nên hoá điên.
Hiện tại, Ninh Đường xác định Tô Hàng bị mất trí thật rồi.
"Tôi nói đúng rồi đúng không?! Âm mưu của anh đã thành công, kế hoạch của anh đã bị tôi đoán trúng rồi!" Tô Hàng bước lên một bước, nắm chặt hai tay của Ninh Đường: "Anh muốn dồn tôi vào đường cùng! Để trả thù tôi vì năm đó đã ăn cắp ca khúc của anh, kể cả cướp đi Cố Quân Dao, anh không tiếc hy sinh bản thân mình, bày ra một âm mưu lớn như vậy, anh đúng là bị điên rồi!"
Chỗ hở quá nhiều, nhưng Ninh Đường không biết nên xen vào từ đâu.
Cậu chỉ có thể nhìn kẻ điên trước mặt bằng cặp mắt thương hại và giễu cợt: "Hoá ra đoạn video đó là do cậu tiết lộ, vậy mà vẫn đổ lỗi cho tôi?"
"Bởi vì anh đã biết trước tôi sẽ không chịu làm hoà, cũng đã biết trước tôi sẽ liên lạc với truyền thông để tung ra video! Loại người ranh mãnh như anh chắc chắn đã lên kế hoạch từ trước, anh đã lén mang camera mini theo, nếu như tôi không tung ra thì anh cũng tung ra thôi. Như vậy, kế hoạch vẫn diễn ra đúng theo ý của anh!" Lửa giận bốc lên trong mắt của Tô Hàng, giống như một con rắn hổ mang đang giương nanh nhọn: "Anh là người đã đào tạo ra diễn viên xuất sắc nhất, không có thủ đoạn nào mà anh không biết. Anh điên rồi, quá tàn nhẫn, cuối cùng ngày hôm nay tôi đã được tận mắt chứng kiến!"
Ninh Đường thừa nhận đúng là cậu thường xuyên không từ bất kỳ thủ đoạn nào để đạt được mục đích của mình.
Nhưng khi nghe việc này từ miệng Tô Hàng, cứ như cho rằng Ninh Đường là người luôn sống trong thủ đoạn vậy. Nói một cách chính xác nhất, rõ ràng nhất, Tô Hàng cho rằng Ninh Đường đang trả thù từng bước một, không chỉ trả thù vì chuyện đạo nhạc, kể cả chuyện thế thân, cũng nhân cơ hội này để tuyên truyền cho Five Stars, bọn họ chưa ra mắt mà đã chịu một trận sóng gió lớn như vậy, nhưng nhờ vậy thì sẽ được nhiều người để ý. Đúng là một chuyện trước nay chưa từng có, một mũi tên trúng ba con chim, quả là cao tay!
Ngay cả Ninh Đường suýt chút nữa cũng tin bản thân là như vậy.
"Không đúng! Còn nữa!" Cặp mắt đỏ ngầu của Tô Hàng trở nên ảm đạm: "Loại người như anh sẽ sẵn sàng lợi dụng tất cả những thứ có thể lợi dụng được, trong lúc anh bị cư dân mạng tấn công, anh đã lên sẵn kế hoạch để tìm kiếm sự thương hại phải không? Tôi biết anh giả bộ bị bệnh để được đưa đi cấp cứu, sau đó gọi cho Cố Quân Dao đến cứu anh, cũng nằm trong kế hoạch của anh phải không? Anh tỏ ra yếu đuối để Cố Quân Dao thương hại anh, đồng tình với anh, đau lòng vì anh! Anh có thể nhân cơ hội này để lấy lại tình cảm của Cố Quân Dao, để được quay lại với anh ấy!"
Ninh Đường quát lên: "Cậu có trí tưởng tượng phong phú như vậy, sao không đi làm biên kịch đi? Cậu đi làm biên kịch thì không cần đi tìm người sáng tác thay, bởi vì ảo tưởng mới là tài năng của cậu, trình tự biên tự diễn của cậu cũng tuyệt lắm đấy!"
Tô Hàng hét: "Anh dám làm mà không dám nhận?!"
Ninh Đường liếc Tô Hàng, thong thả vòng qua bàn trà ngồi lên ghế sofa, bình tĩnh nói: "Nếu là tôi làm thì tôi sẽ không để cho Five Stars bị liên lụy, tôi sẽ không để cho bọn họ mạo hiểm, mà tự tay tôi sẽ đánh cậu. Còn nữa, cậu nói là tôi chờ thời cơ, chờ cậu công bố video và mượn tay fans cuồng của cậu để phá hỏng danh tiếng của tôi, sau đó tôi sẽ tạo ra một cú đảo ngược tình thế. Nhưng tôi chưa bao giờ làm gì mà không tính toán cẩn thận, kế hoạch như vậy quá mạo hiểm, nếu như Cao Phỉ Phỉ không chịu phối hợp thì tôi phải làm sao? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu kế hoạch đi được nửa đường thì thất bại? Nếu như Cố Quân Dao thật sự coi cậu là bạch nguyệt quang rồi tính sổ với tôi thì sao? Nếu anh ấy trả thù tôi, tôi sẽ không bao giờ xoay chuyển tình thế được. Còn nữa, tôi không hề biết có một cô bạn cấp ba đã quay video lúc tôi đang biểu diễn ca khúc 'anh ấy', nếu biết thì tôi đã không tự tạo scandal cho bản thân rồi."
Tô Hàng tức không chịu được: "Anh muốn nói tất cả những chuyện này chỉ là trùng hợp thôi sao? Rõ ràng là anh đã âm thầm thao túng những chuyện này!"
Ninh Đường không quan tâm. Mấy tháng trước, Tô Hàng chạy đến bệnh viện tìm cậu, ra vẻ một kẻ chiến thắng kể lại quá khứ của hắn và Cố Quân Dao trước giường bệnh của cậu, còn đắc thắng vạch trần sự thật rằng cậu chỉ là thế thân.
Mấy tháng sau, tuy bây giờ Ninh Đường đang ngồi, nhưng kết quả đã chứng minh cậu mới thật sự là người chiến thắng. Còn Tô Hàng thì đang đứng, nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt Ninh Đường.
"Tôi sẽ nói cho cậu biết với tư cách là một người đại diện chuyên nghiệp, cậu hết thuốc chữa rồi." Ninh Đường lạnh lùng nói: "Những chuyện bê bối của cậu sẽ khiến cho cậu không bao giờ trở mình được nữa, có tẩy trắng cỡ nào cũng không sạch. Danh tiếng của cậu đã bị hủy, sự nghiệp bị mất trắng, cậu phải bồi thường hợp đồng cho tất cả các công ty quảng cáo mà cậu đại diện, không biết số tiền mà cậu kiếm được trong nhiều năm qua có trả nổi không? Tự cầu phúc đi."
Tô Hàng chính thức phát điên.
Hắn rất muốn cầm con dao gọt trái cây trên bàn đâm chết Ninh Đường!
Hắn thành công là nhờ Ninh Đường, thất bại cũng là nhờ Ninh Đường, Ninh Đường là thiên địch trong kiếp này của hắn, hắn có làm gì cũng không thể thoát khỏi Ninh Đường!
Chỉ khi Ninh Đường biến mất, hắn mới thật sự được giải thoát!
Ý tưởng này vừa nảy ra, chính Tô Hàng cũng giật mình, không ngờ nỗi hận của mình lại lớn như vậy, vậy mà dám nghĩ ra ý định gϊếŧ người.
Tuy nhiên, tà niệm giống như thuốc phiện vậy, đã thử một lần là sẽ muốn thử tiếp, dần dần thành nghiện, sau đó sẽ không cai nổi nữa. Hắn nhìn chằm chằm vào con dao trên bàn, ánh mắt vô cùng chăm chú, rất muốn cầm nó lên. Nhưng lý trí lại nhắc nhở hắn một lần nữa, nếu hắn ra tay thì kết cục chờ hắn sẽ là vĩnh viễn bị giam trong tù, hoặc là bị xử tử.
Sau lưng Tô Hàng đã ướt đẫm mồ hôi, hai tay kịch liệt run rẩy, lý trí đấu tranh dữ dội, ý nghĩ gϊếŧ người vẫn xuất hiện trong đầu của hắn. Hắn đã trả giá rất nhiều, làm việc vất vả trong nhiều năm, một thân một mình chịu khổ ở nơi xứ người, dùng mọi thủ đoạn để có được sự nổi tiếng, sao phải vì Ninh Đường mà chấm dứt vào lúc này?
Hắn muốn trở thành ca sỹ giỏi nhất của nền âm nhạc Trung Quốc, muốn vươn mình ra chân Á, muốn trở thành thần tượng của toàn thế giới!
Cuối cùng, tà niệm đã chiến thắng lý trí.
Tô Hàng cầm con dao trên bàn, đâm thẳng vào ngực Ninh Đường: "Anh phá hủy cuộc đời của tôi, tôi phải gϊếŧ anh!"
Ninh Đường không hề tránh né, để mặc cho lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực của mình, nhưng không có máu chảy ra.
Đúng lúc này, cửa phòng ở bên ngoài bị người đá mở ra, một nhóm người cầm camera xông vào phòng khách, liên tục quay phim và chụp hình Tô Hàng.
Tô Hàng bị đứng hình.
Ninh Đường rút con dao đang cắm trên ngực ra, Tô Hàng trợn mắt không dám tin, hoá ra chỉ là một đạo cụ!
Ninh Đường không đứng dậy, chỉ hơi nghiêng người về phía trước, nói nhỏ bên tai của Tô Hàng: "Những chuyện mà cậu đổ lỗi cho tôi chỉ là sự ảo tưởng của cậu, không phải là kế hoạch của tôi."
Ninh Đường cầm dao, lạnh lùng nhìn đám phóng viên, nói: "Đây mới là kế hoạch của tôi."
Tô Hàng không nghe được nữa.
Đôi tai của Tô Hàng như đột nhiên bị điếc, chỉ có thể ngơ ngác nhìn những chuyện đang diễn ra trước mắt, ngây người mặc cho những ánh sáng chớp tắt quét qua người mình. Hắn không biết mình đã ra khỏi nhà của Ninh Đường bằng cách nào, hai chân của hắn như mất đi cảm giác, chỉ có thể mặc cho người lôi đi.
Hắn còn loáng thoáng nghe thấy có một phóng viên kích động la to: "Mẹ kiếp, tin tức lần này quá hot! Tô Hàng ra tay gϊếŧ người nhưng không thành, hot quá trời hot luôn!"
Sau đó, hắn còn bất gặp một bóng người ở hành lang.
"Cố Quân Dao?!" Tô Hàng đau đớn la lên: "Quân Dao! Em ở đây này, Quân Dao! Anh mau đến giúp em, giúp em với!"
Cho đến khi bị đưa vào đồn cảnh sát, Tô Hàng vẫn cho rằng tất cả những chuyện này chỉ là một giấc mơ.
Chị Lan an ủi: "Cậu đừng sợ, cậu không có làm cho cậu ta bị thương, đó chỉ là đạo cụ thôi. Bản án của cậu sẽ không nghiêm trọng đâu, tôi sẽ tìm luật sư xử lý chuyện này."
Đúng như chị Lan nói, sự kiện lần này không quá nghiêm trọng, cô gọi luật sư tới. Luật sư nói bởi vì con dao là đạo cụ nên không gây ra thương tích, có thể lấy lý do là hai người chỉ đang đùa giỡn, chuyện này được giải quyết rất nhanh chóng, Tô Hàng cũng được trả tự do.
Qua chuyện này, chị Lan và Tô Hàng biết bọn họ không thể kiểm soát pháp luật, chỉ có thể tìm cách bẻ hướng của dư luận. Bọn họ cũng không thể can thiệp vào các bài báo của các phóng viên, càng không có quyền quản lý hết tất cả các tài khoản weibo.
Bọn họ chỉ có thể xem tình hình rồi tính tiếp.
Đạo nhạc, tìm người sáng tác thay, bản thân đã bất tài vô dụng mà còn lừa gạt người khác, còn giả bộ đáng thương, tự sát giả để có được sự thương hại. Cuối cùng, không thấy còn đường nào để đi nữa, thì chạy đi gϊếŧ người, nếu con dao đó không phải là đạo cụ, thì tính mạng của Ninh Đường sẽ ra sao?
Tô Hàng vốn đã thảm đến nỗi gần như đã tuyệt lộ, bây giờ thì chính thức không còn đường sống nữa.
Lúc Tô Hàng đi ra khỏi đồn cảnh sát, hắn chẳng khác gì một cái xác không hồn, những phóng viên ở bên ngoài đồng loạt chạy tới, liên tục chụp ảnh, phỏng vấn Tô Hàng. Tô Hàng chỉ đi theo chị Lan như một con rối, mặt mày tiều tụy và vô cùng uể oải, không còn dáng vẻ toả sáng như xưa nữa.
Lúc Tô Hàng bước lên xe bảo mẫu, đến khi xe chạy đi, hắn đột nhiên nhận ra ở ghế sau có một bóng người.
Hắn lập tức quay đầu lại, kinh ngạc trợn mắt: "Quân Dao?!"
Cố Quân Dao mặc nguyên một bộ đồ đen, ngồi trong góc khuất ở trên xe, gần như hoà làm một thể với bóng tối, rất khó nhìn thấy.
Trong nháy mắt, Tô Hàng như đã tìm thấy vị cứu tinh, như một lữ khách bị kẹt trong sa mạc sắp chết vì đói khát cuối cùng cũng tìm được nước uống vậy. Hắn như thể được hồi sinh lại, cảm nhận được hi vọng!
Với quyền thế của Cố Quân Dao, chỉ cần anh ra tay, chắc chắn Tô Hàng có thể làm lại một lần nữa, gặp dữ hóa lành!
Cho dù khó có thể khôi phục lại sự sa sút của bản thân trong giới giải trí, nhưng chỉ cần giành được sự sủng ái của Cố Quân Dao, hắn sẽ không cần lo lắng về phần đời còn lại của mình, cũng không cần lo lắng về những khoản bồi thường nữa.
"Quân Dao!" Nước mắt của Tô Hàng trào ra, lần này không phải là giả bộ, hắn thật sự uất ức đến mức chảy nước mắt: "Em phải làm sao đây? Kỳ này em chết chắc rồi, anh có thể..."
"Tô Hàng." Cố Quân Dao lạnh lùng ngắt lời của Tô Hàng, anh nhấc mắt lên, ánh mắt như lưỡi dao phát sáng trong bóng tối: "Tôi là người đã thu thập bằng chứng và công khai những bê bối của cậu."
***
Mười ngày sau kể từ khi tin tức đạo nhạc được tung ra, Ninh Đường đăng nhập vào weibo, phát hiện số lượng người theo dõi weibo của cậu đã tăng lên ba triệu.
Chu Mạt nhìn số lượng fans hơn chín ngàn của mình, rồi nhìn qua số lượng fans hơn ba triệu của Ninh Đường, bất giác biến thành quả chanh ngay tại chỗ, chua không chịu được.
Nhờ vào sự cố lần này, Ninh Đường đã nhìn rõ lòng người, ai thật sự đối xử tốt với mình, còn ai chỉ muốn lợi dụng mình.
Trong lúc cậu bị treo scandal trên hot search, thì điện thoại hoàn toàn yên lặng, chỉ có vài người gọi điện thoại an ủi mình.
Đến khi tình thế thay đổi, đột nhiên điện thoại reo liên tục, ầm ĩ suốt cả ngày. Vô số người gọi điện chúc mừng và an ủi cậu, nhân duyên của cậu tốt lên một cách bất ngờ.
"Anh! Anh không thể trách em, em chỉ muốn tốt cho anh thôi, lúc anh bị cư dân mạng tấn công, sao em dám gọi điện thoại cho anh? Em sợ làm phiền anh." Ninh Tuyết nói luyên thuyên.
Ninh Đường chỉ giữ im lặng.
Ninh Tuyết nói: "Với lại, lúc anh bị cư dân mạng tấn công, cuộc sống của em cũng bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng! Em thường xuyên bị bạn học trong trường chỉ trỏ, anh nghĩ em dễ chịu lắm sao? Cơ mà, bây giờ mọi chuyện đã qua rồi, anh đã có một cú lộn ngược cực đẹp, ai cũng gọi em là em trai của nhà soạn nhạc thiên tài, liên tục xin số điện thoại của em, nhưng em đâu có cho dễ dàng, ha ha ha!"
Ninh Đường lười nghe Ninh Tuyết ba hoa, trực tiếp cúp điện thoại.
Vài ngày trước, Uông tổng đã gọi điện thoại kêu Ninh Đường đi làm lại, hủy bỏ kỳ nghỉ của cậu. Ninh Đường cũng đã lấy xe về, cậu lái xe đến công ty, từ kín chắn gió nhìn ra, không ngờ Uông tổng đang đứng ở cửa xoay chờ cậu.
Ninh Đường mở cửa xuống xe, cậu còn chưa kịp bước lên bậc thang, Uông tổng đã nhấc đôi giày da với giá sáu chữ số của mình tự ra đón cậu, ông nở nụ cười tươi khoác vai cậu: "Ôi chao! Ha ha! Người đại diện ưu tú nhất của Kim Sa đã về rồi! Kỳ nghỉ nửa tháng như thế nào? Hôm trước tôi có gửi vé máy bay đi Tokyo cho cậu, cậu đi chơi vui vẻ chứ?"
Ninh Đường nhớ lại cái vé máy bay nằm trong hộp thư chung với con chuột chết do fans cuồng của Tô Hàng nhét vào, giờ đã an vị trong thùng rác, cậu biết điều nói: "Vui lắm."
Uông tổng cười to: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Nếu cậu vẫn chưa chơi đã, tôi sẽ đặt vé đi Paris, Singapore, New York, London. Bất kỳ chốn ăn chơi nào trên thế giới, tôi sẽ trả toàn bộ chi phí ăn ở và đi lại cho cậu!"
"Thật không?"
"Còn phải hỏi?"
Ninh Đường nhấn nút thang máy, cậu suy nghĩ một hồi, sau đó nói: "Thật sự có một nơi mà tôi muốn đi, chờ tôi suy nghĩ xong sẽ đi tìm Uông tổng, ngài nhớ đã nói thì phải giữ lời."
Công việc của một người đại diện bận đến nỗi không có thời gian để ăn cơm, huống chi là đi du lịch? Sở dĩ Ninh Đường nói như vậy là để cho Uông tổng không mất mặt, ông đề nghị chi trả toàn bộ chi phí cho cậu là để bồi tội, Ninh Đường tốt tính chấp nhận sự bồi thường này. Đây chính xác là điều mà Uông tổng muốn, ông càng đánh giá cao cách đối nhân xử thế khéo léo của Ninh Đường, rất hiểu chuyện, biết cách ăn nói, còn biết lấy lòng người khác. Một cấp dưới như vậy, ai mà không thích?
Hơn nữa, cho dù Ninh Đường không đi du lịch, thì chỉ cần coi là ông nói cho vui miệng thôi. Còn nếu như cậu thật sự muốn đi, Uông tổng sẽ không keo kiệt, thật ra là ông đang thầm cầu xin Ninh Đường mau đi đi, như vậy những ân oán trước đây sẽ bị xóa sổ hoàn toàn.
Ninh Đường trở lại công ty ký vài cái hợp đồng, còn biết công ty mới vừa tuyển thêm người mới. Ninh Đường thân là người đại diện ưu tú nhất của công ty, cậu chịu trách nhiệm phỏng vấn những nghệ sỹ và người đại diện mới, đến tối mới được về nhà. Lúc đi xuống sảnh chính ở tầng một, cậu tình cờ gặp Cố Quân Dao.
Có lẽ là vì quá quen thuộc, mặc dù Cố Quân Dao mặc kín đến mức ngay cả mắt cũng che lại, cậu chỉ cần nhìn thoáng qua là nhận ra ngay.
Dù gì lần này cũng đã nợ người ta một ân tình lớn, Ninh Đường không thể làm ngơ, chỉ có thể chủ động nói: "Chờ em?"
Cố Quân Dao gật đầu, xung quanh toàn là nhân viên của công ty, anh không muốn lộ mặt, chỉ có thể đứng nhìn Ninh Đường.
Ninh Đường hiểu ý: "Đi thôi."
Hai người vào trong xe, Ninh Đường vừa nịch dây an toàn, vừa nói: "Anh muốn đi đâu? Em chở anh đi."
Cố Quân Dao tháo mắt kính và khẩu trang ra, không trả lời, chỉ nhìn về phía trước bằng cặp mắt không vui.
Đôi khi, anh không thích nói ra điều mình muốn, chỉ chờ người khác tự hiểu, người khác mà không hiểu thì anh sẽ hờn dỗi, rồi cả ngày khó chịu chẳng biết nên làm gì.
Ninh Đường sống với anh nhiều năm, đã quen với cái tính này của anh, cậu hỏi: "Anh muốn về nhà?"
Cố Quân Dao tốt tính nhắc nhở: "Khu phố Triều Dương."
Ý anh là về nhà của Ninh Đường.
Ninh Đường khởi động xe, đợi trong xe ấm áp hơn một chút, Cố Quân Dao mới cởϊ áσ khoác.
Cố Quân Dao vừa tham dự một buổi tiệc xã giao, anh cởi chiếc áo khoác cồng kềnh xuống, bên trong mặc một bộ vest trắng sang trọng, chiếc trâm gài hoa hồng mà anh đeo tuy nhỏ mà tinh xảo, trông rất có giá trị. Anh nới lỏng cà vạt, lộ ra xương quai xanh trắng nõn, động tác tưởng chừng như đơn giản này làm tăng sự nam tính của anh, đủ khiến cho các cô gái trẻ phải hét lên rồi ngất đi.
Ninh Đường biết sau khi Tô Hàng được cảnh sát trả tự do, Cố Quân Dao có đến gặp hắn, còn nội dung cụ thể trong cuộc trò chuyện của hai người thì cậu không biết. Chỉ biết là sau này Tô Hàng sẽ biến mất khỏi showbiz mãi mãi, còn chị Lan thì giúp hắn thương lượng chuyện bồi thường hợp đồng với các công ty, chạy hết đầu này đến đầu khác để tìm luật sư, bận đến sứt đầu mẻ trán.
Cố Quân Dao nhìn từng khung cảnh bị bỏ lại sau kính xe, đột nhiên nói: "Anh đã nói với cậu ấy, người phang phui những bê bối của cậu ấy là anh."
Ninh Đường sững sờ.
Tuy cậu đã chắc chắn 100% người đứng sau màn tung chứng cứ lần này là Cố Quân Dao, nhưng khi trực tiếp nghe anh thừa nhận, cậu vẫn bị choáng váng.
Cậu không hiểu.
Tô Hàng không phải là mối tình đầu của Cố Quân Dao sao? Không phải là tình nhân trong mộng sao? Không phải là bạch nguyên quang, là nốt ruồi son sao?
Tại sao Cố Quân Dao không đứng về phía Tô Hàng và bảo vệ Tô Hàng bằng mọi giá?
Tại sao Cố Quân Dao lại phơi bày mọi chuyện và phá hủy danh tiếng của Tô Hàng?
"Cậu ta cũng sững sờ." Cố Quân Dao quay đầu, ánh mắt rơi trên khuôn mặt ngây ngẩn của Ninh Đường: "Giống hệt với nét mặt hiện tại của em."
Ninh Đường hoàn hồn, cậu gần như có thể tưởng tượng ra tâm trạng của Tô Hàng lúc đó.
Tô Hàng bị dồn vào đường cùng, nhìn thấy Cố Quân Dao giống như nhìn thấy vị cứu tinh, đặt hết hy vọng vào Cố Quân Dao, cố gắng chiếm lấy sự thương hại của anh, muốn anh giúp hắn đảo ngược tình thế. Kết quả, hắn chưa kịp nói gì, Cố Quân Dao đã nói sự thật cho hắn biết, người khiến cho hắn thành ra nông nỗi này chính là Cố Quân Dao.
Chắc là... Tô Hàng đã phát điên rồi.
"Tại sao?" Ninh Đường khó hiểu: "Cậu ấy không phải là tình yêu đích thực của anh