Editor: Aubrey.
Đến ngày Ninh Đường giao bài hát cho Five Stars, bọn họ mới hiểu hôm trước Ninh Đường nói trong vòng bảy ngày sẽ có bài hát cho các cậu là ý gì.
Ý của Ninh Đường là không cần bất kỳ người nào hết, bản thân cậu có thể tự sáng tác.
Chẳng qua là gần đây Ninh Đường vừa bị dính scandal, còn bị kéo vào các sự kiện như đạo nhạc, sáng tác thay, gϊếŧ người. Mãi cho đến hôm nay, cậu mới chính thức giao thành phẩm cho Five Stars.
Người sáng tác là Ninh Đường, người soạn nhạc là Cao Phỉ Phỉ, còn người viết lời là một cây bút rất nổi tiếng trong ngành.
Khi bài hát này được công khai, nó đã tạo nên một cơn sóng lớn trên mạng. Tất cả các fans đều mong chờ tác phẩm mới của Ninh Đường, thậm chí còn mong bài hát mới được nhanh chóng nổi tiếng trên mạng ngay cả khi chưa ra mắt, Five Stars cũng trở nên từ một nhóm nhạc vô danh thành một nhóm nhạc ai cũng biết.
Bài hát lần này có giai điệu trẻ trung và truyền cảm hứng, được đặt tên là 'niết bàn', một cái tên khiến ai cũng có thể hiểu ý nghĩa sâu xa của nó. Five Stars suýt bị Tô Hàng triệt hoàn toàn đường sống, nhưng khi cơn bão đã qua đi, bọn họ được tái sinh một lần nữa.
Dĩ nhiên, người sáng tác bài hát này là Ninh Đường, cũng có ý nghĩa là sự tái sinh của cậu.
Ngay khi bài hát được phát hành, nó đã lọt vào các bảng xếp hạng âm nhạc trên tất cả các trang mạng lớn. Dẫn đến tất cả các thành viên của Five Stars đều có thêm rất nhiều người hâm mộ, kể cả người đại diện của bọn họ là Ninh Đường.
Năm mới đang cận kề, các trang mạng lớn muốn nhân cơ hội này thu hút sự chú ý của người hâm mộ, trong đó có một trang đăng một bài viết: Năm cũ đã qua, năm mới đến sẽ đưa chúng ta đến với ca khúc 'niết bàn'! @Five Stars @Du Dương @Khương Âm @Trình Chiếu Lâm @Đinh Tiểu Tùng @Vương Trì.
Uông tổng hạnh phúc như đang được ở trên thiên đường, nụ cười mỹ mãn của ông kéo dài suốt đầu năm.
Về phần Ninh Đường, cậu cũng nhận được một sự bất ngờ, đó là cậu được một vị khách đặc biệt ghé thăm vào mùng một tết dương lịch.
Chính là Bao Minh Minh, người năm ngoái từng xô cậu xuống hồ.
Bao Minh Minh đích thân mang theo một gói quà lớn chủ yếu là thực phẩm bổ sung dinh dưỡng. Đầu tiên là anh chúc mừng năm mới, sau đó mới đề cập đến chuyện ở hồ bơi, anh nói bản thân không biết cậu không biết bơi, thật sự không cố ý.
Ninh Đường vốn dĩ không có trách người này, đối với đám công tử bọn họ, phạt nhảy xuống hồ bơi là hình phạt nhẹ nhất rồi, bọn họ thật sự không biết cậu không biết bơi.
Việc này coi như xong, Bao Minh Minh cũng trút được gánh nặng, vui vẻ ra về.
Kết thúc kỳ nghỉ, nhân viên của bộ phận quan hệ công chúng mang hai thùng các-tông vào văn phòng của Ninh Đường, trên thùng các-tông được viết bằng bút dạ quang màu đỏ: Quà tặng của người hâm mộ.
Hình thức giao hàng này có thể giao tận nơi hoặc chuyển phát nhanh, khi giao đến quầy lễ tân, nhân viên sẽ đóng gói trước để tránh việc nghệ sĩ nhận được những gói hàng đe dọa.
Ninh Đường đang nói chuyện điện thoại với Diệp Trác Nhạc, bộ phim "Biển Sâu" đã đóng máy rồi. Còn bộ phim điện ảnh của Hạ đạo vẫn còn trì hoãn ngày khai máy do bên phía nhà đầu tư, còn bộ phim cảnh sát do Cố Quân Dao đảm nhận vai chính đã bắt đầu quay từ lâu.
Tất nhiên, vai diễn ban đầu của Tô Hàng đã được đổi cho một diễn viên khác, Diệp Trác Nhạc cũng đã thuận lợi nhận được vai phản diện như cậu mong muốn. Hiện tại, cậu đang phấn khích báo cáo với Ninh Đường là đã được vào đoàn phim.
Sau khi cúp điện thoại, Ninh Đường nói với nhân viên mang quà đến: "Tôi có việc phải ra ngoài, anh xem ai rảnh thì nhờ người đó đưa quà cho Five Stars đi."
Nhân viên kia nói: "Không phải, anh Ninh, đây là quà của anh."
Ninh Đường ngạc nhiên: "Của tôi?"
"Vâng! Quà của Five Stars đã được trợ lý chuyển cho họ rồi." Nhân viên mở hộp ra, ôm một con gấu bông cao nửa người: "Đây là quà của người hâm mộ tặng cho anh."
Ninh Đường ngơ ngác cầm lấy con gấu bông to bằng cái gối ôm, cậu nhìn những món đồ khác trong hộp, có những món như đồ ăn nhẹ, sôcôla, hộp nhạc và kẹo ngậm.
Nhân viên cười nói: "Trong bữa tiệc đêm giao thừa, một số người hâm mộ đã nghe thấy anh ho khan trên khán đài."
Ninh Đường bất ngờ được quan tâm, nhất thời không kịp phản ứng.
Từ nhỏ cậu rất ít được yêu thương, ngược lại còn bị người thân ghét bỏ và xa lánh. Trên thế giới này, Cố Quân Dao là người đầu tiên đối xử chân thành với cậu, buổi sáng mang bữa sáng đến cho cậu, buổi trưa cùng cậu đến nhà ăn, và đợi cậu ở cổng trường vào buổi tối để cùng về nhà, mặc dù hai người không ở chung một đường.
Vì vậy, cậu đã yêu say đắm Cố Quân Dao.
Sau khi trưởng thành, người thứ hai giúp đỡ cậu là Uông tổng, chỉ tiếc là sự săn sóc của ông xen lẫn với quá nhiều lợi ích.
Còn tình yêu của người hâm mộ là nồng nhiệt, chân thành và vô tư, họ không đòi hỏi sự đáp lại hay sự quan tâm. Thậm chí, họ cũng không đòi hỏi thần tượng của mình phải biết họ là ai, họ chỉ cần biết thần tượng của mình luôn chiếm vị trí số một trong lòng họ là đủ rồi.
"Tôi không phải là nghệ sỹ." Ninh Đường bất đắc dĩ lắc đầu, cầm một viên kẹo ngậm ra quan sát: "Cùng lắm chỉ là một người nổi tiếng trên mạng thôi."
***
Trong câu lạc bộ của Bao Minh Minh, Dư Hoài Nhân vất vả lắm mới xếp xong quân cờ domino, nhưng lại bị cái chân của Cố Quân Dao đạp hỏng, quân cờ đổ rạp xuống.
Dư Hoài Nhân cố nhịn không tức giận: "Cố nhị thiếu gia, ai chọc giận ngài nữa vậy?"
Cố Quân Dao lạnh mặt không trả lời.
Bao Minh Minh cười thầm: "Ninh Đường chỉ lo sắp xếp công việc cho Diệp Trác Nhạc và Five Stars, không thèm gọi điện thoại cho cậu ấy. Tớ cá là Cố thiếu gia của chúng ta đang ăn giấm."
Cuộc sống riêng của những người trong giới giải trí rất hiếm khi được tiết lộ ra, bọn họ đã sớm nhìn ra mối quan hệ của Cố Quân Dao và Ninh Đường không bình thường. Vụ tai nạn ở bể bơi vừa rồi đã chứng minh sự thật này, mặc dù bản thân Cố Quân Dao cũng không có ý định che giấu.
Dư Hoài Nhân tưởng là đã xảy ra chuyện lớn, trợn mắt nói: "Vậy cậu mau cướp người về đi! Thích thì phải nhanh tay cướp về, nếu không thì coi chừng bị người khác cướp mất đó!"
Bao Minh Minh vội lên tiếng bất bình: "Làm như vậy mất mặt quá!"
Dư Hoài Nhân tiếp tục trợn mắt: "Thể diện quan trọng hay là vợ quan trọng hơn?!"
Cố Quân Dao cau mày: "Cái nào cũng quan trọng."
Dư Hoài Nhân bật cười, vừa bày quân cờ vừa nói: "Như vậy chứng tỏ là cậu chưa thật sự yêu cậu ta, nếu cậu thật lòng yêu cậu ấy thì sẽ không quan tâm đến thể diện!"
Câu này giống như một khẩu pháo nổ tung Cố Quân Dao, anh lại đá vào bàn làm cho quân cờ đổ một lần nữa.
Dư Hoài Nhân: "..."
Cố Quân Dao vẫn mạnh miệng ngụy biện: "Yêu một người là không cần thể diện nữa sao? Không yêu bản thân thì yêu ai?"
Bao Minh Minh cạn lời: "Thật ngầu!"
Dư Hoài Nhân lại nhịn không tức giận: "Ai nói với cậu chuyện đó?"
Cố Quân Dao: "Mẹ của tớ."
Dư Hoài Nhân không nói được gì nữa, Bao Minh Minh im lặng uống rượu.
Bầu không khí ngưng đọng lại trong nháy mắt.
Dư Hoài Nhân trầm mặc xếp quân cờ.
Cố Quân Dao đổi tư thế, gác cái chân của mình lên bàn.
Lần thứ ba giải cứu domino không thành công.
Bác sỹ trưởng khoa tim Dư Hoài Nhân tức giận: "Cố Quân Dao! Tên ngốc này!"
Tên ngốc nhướng mày.
Dư Hoài Nhân sợ hãi: "Tớ sợ rồi."
Bao Minh Minh nhịn cười rất cực khổ.
"Nói thật với cậu, EQ của cậu quá thấp!" Dư Hoài Nhân thở phì phò bỏ quân cờ vào hộp.
Cố Quân Dao không phục: "Thấp chỗ nào?"
Dư Hoài Nhân: "Thấp chỗ nào? Không cần nói ở đâu xa, lần trước Ninh Đường nằm viện, cậu đi thăm người ta được mấy lần?"
Cố Quân Dao nhớ lại: "Tại vì tớ bận điều tra chuyện của Cố Tu Triết."
Dư Hoài Nhân: "Vậy lúc điều tra xong, cậu có đi tìm bác sỹ hỏi thăm bệnh tình của cậu ấy không?"
Cố Quân Dao vô tội: "Cậu là người khám thì tớ yên tâm rồi."
"..." Dư Hoài Nhân bị tức đến mức không nhịn được nữa: "Trước khi xuất viện một ngày, Ninh Đường đã đi tắm, sao cậu không hỏi han gì hết vậy?"
Cố Quân Dao không hiểu: "Tớ phải hỏi gì?"
Dư Hoài Nhân tức điên: "Không thể để vết thương dính nước!"
"Em ấy không còn nhỏ nữa, có thể tắm thì chứng tỏ vết thương đã lành rồi."
"..."
Dư Hoài Nhân không còn lời nào để nói.
Bao Minh Minh nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nếu tớ là Ninh Đường thì tớ bỏ cậu lâu rồi! Cậu còn không bằng tớ đối xử với Tôn Tình Vũ!"
Cố Quân Dao hoảng hốt: "Tớ đối xử với em ấy không tốt sao?"
Dư Hoài Nhân và Bao Minh Minh đồng thanh: "Cậu nói xem?"
Cố Quân Dao sâu sắc tự kiểm điểm: "Chuyện của Tô Hàng thì tớ đã xin lỗi em ấy rồi, còn những chuyện khác thì tớ cảm thấy rất ổn mà."
Cái tên này, nếu như cho anh học tâm lý chắc chắn sẽ bị điểm B.
Bao Minh Minh: "...Bác sỹ Dư, cậu ấy còn cứu được không?"
Dư Hoài Nhân: "Không!"
***
Sáng sớm, Chu Mạt đi ngang qua căn hộ của Ninh Đường, sẵn tiện gọi điện thoại rủ Ninh Đường đi ăn sáng.
Hai người ngồi xuống cửa hàng điểm tâm gần nhà nhất, Ninh Đường uống sữa đậu nành và ăn bánh quẩy, Chu Mạt thì ăn bao tử hầm.
Chu Mạt vừa ăn vừa nói: "Lệ Lệ nhà tớ sắp tham gia một chương trình chung với Five Stars nhà cậu, cậu sẽ cho tớ cái gì đây?"
Tuy Ninh Đường và Chu Mạt là bạn thân, hai người vẫn luôn tuân thủ các nguyên tắc đúng mực trong tình bạn, nhưng chuyện làm ăn thì phải rõ ràng.
Ninh Đường mỉm cười, duỗi ngón tay mảnh khảnh ra viết vài chữ tiếng Anh lên bàn.
Hai mắt của Chu Mạt phát sáng: "Tuần san XXX?!"
Ninh Đường: "Trên trang bìa sẽ xuất hiện Giải Lạc Nguyên nhà cậu."
Chu Mạt lập tức đồng ý: "Thành giao!"
Bữa sáng được thưởng thức trong bầu không khí vui vẻ, Chu Mạt múc một muỗng đồ hầm: "Cái này là tim lợn, nào, cậu ăn thử đi."
Ninh Đường khéo léo từ chối: "Tớ cảm ơn cậu, tớ không ăn nội tạng."
Chu Mạt: "Ăn cái nào bổ cái đó, ăn tim lợn thì sẽ rất có lợi cho tim."
"Cậu cứ từ từ ăn." Ninh Đường lui về phía sau, lấy điện thoại đang reo liên hồi trong túi quần ra, người gọi là trợ lý của Diệp Trác Nhạc.
"Ninh tiên sinh, không xong rồi! Anh mau xem hot search đi!"
Ninh Đường đăng nhập vào weibo, hot search đầu tiên đập vào mắt: [Shock! Diệp Trác Nhạc công khai người yêu!].
[Diệp Trác Nhạc (tích V): Tôi muốn cho cả thế giới biết rằng Lệ Lệ là bạn gái của tôi! @Nhiếp Uyển Lệ @Biển Sâu @Công ty giải trí Kim Sa @Công ty giải trí Hướng Thần].
"Con mẹ nó!" Chu Mạt giựt điện thoại, nổi giận đứng dậy, suýt chút nữa lật bàn.
Ninh Đường cảm nhận được những ánh mắt kỳ quái từ xung quanh, cậu đỡ trán: "Chu Mạt, cậu ngồi xuống trước đi."
Cả người Chu Mạt run rẩy, mắt mở to như muốn rách ra: "Sao cậu có thể bình tĩnh như vậy? Chết tiệt, đây không phải là kế hoạch của cậu phải không?!"
Ninh Đường lạnh lùng nhìn Chu Mạt.
Chu Mạt buồn bực gãi đầu: "Xin lỗi, tớ tức quá nên chập mạch rồi."
Ninh Đường biết mỗi lần Chu Mạt giận lên là sẽ hay nói bậy bạ, tuy đều là người đại diện nhưng Ninh Đường và Chu Mạt là hai phiên bản khác nhau. Ninh Đường càng giận lên thì càng bình tĩnh, còn Chu Mạt thì khi giận lên là sẽ không bình tĩnh được.
Ninh Đường hỏi: "Phản ứng của Nhiếp Uyển Lệ như thế nào?"
"Cô ấy chưa có phản ứng gì, chắc là vẫn chưa biết chuyện này."
Ninh Đường suy nghĩ một hồi, nói: "Hỏi cô ấy thử xem."
"Được." Chu Mạt lập tức gọi điện thoại cho Nhiếp Uyển Lệ. Đồng thời, Ninh Đường cũng gọi điện thoại cho Diệp Trác Nhạc.
Một lúc lâu sau cuộc gọi mới được nhận, giọng nói của Diệp Trác Nhạc ủ rũ trả lời: "Anh Ninh, em còn đang ngủ mà, có chuyện gì vậy?"
Giọng điệu của Ninh Đường lạnh lùng: "Cậu đừng giả vờ với tôi."
Diệp Trác Nhạc: "Em giả vờ cái gì?"
Khóe môi của Ninh Đường gợi lên một vòng cung nguy hiểm: "Cậu đừng nói với tôi là cậu bị hack."
Diệp Trác Nhạc không biết nên trả lời ra sao: "Em..."
Ninh Đường không tiện nói qua điện thoại, cậu nhanh chóng lái xe đến phim trường của Diệp Trác Nhạc, chuẩn bị dạy dỗ một trận.
Đồng thời, Chu Mạt cũng đi tìm Nhiếp Uyển Lệ, hai người đại diện quyết định sẽ gọi người trong cuộc tới để cùng nhau đối chất.
Lúc Ninh Đường đến, Diệp Trác Nhạc đang ở trong phòng hoá trang để trang điểm, cậu mặc một bộ đồ thể thao màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai, tay cầm đạo cụ. Thấy Ninh Đường bước vào, Diệp Trác Nhạc phất tay với thợ trang điểm: "Ra ngoài đi."
Ninh Đường ngồi lên ghế gập, sắc mặt u ám nhìn Diệp Trác Nhạc.
Diệp Trác Nhạc không sợ, cậu ngồi yên trước gương trang điểm với bộ dạng mình chẳng làm gì sai cả.
Hai người im lặng nhìn nhau, Ninh Đường đang chờ Chu Mạt và Nhiếp Uyển Lệ, mà Diệp Trác Nhạc thì không biết. Diệp Trác Nhạc cho rằng người đại diện của mình đang tức giận, nên bắt đầu cảm thấy chột dạ.
"Anh." Diệp Trác Nhạc nhẹ giọng nói: "Anh giận hả?"
Ninh Đường: "Không có."
Diệp Trác Nhạc thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Đường nói tiếp: "Cậu cho rằng mình đang làm đúng?"
Diệp Trác Nhạc phồng má: "Em cũng không muốn, tại cô ấy ép em!"
Nhiếp Uyển Lệ vừa vặn đẩy cửa vào, nghe vậy lập tức nổi giận: "Tôi ép cậu, rốt cuộc là ai ép ai?!"
Diệp Trác Nhạc kích động nói: "Chị đi đóng cảnh giường chiếu với người khác, còn dám cãi?!"
Nhiếp Uyển Lệ oan ức: "Tôi là diễn viên, phải hoá thân vào nhân vật, đó là đặc trưng cơ bản nhất của cái nghề này! Đóng cảnh giường chiếu thì sao? Cậu cũng đóng cảnh hôn với người khác, sao không nói đi?!"
"Ít nhất tôi vẫn mặc quần áo, còn cảnh của chị thì không!" Diệp Trác Nhạc quát lên: "Đặc trưng công việc thì sao? Khi chúng ta ở bên nhau thì chị muốn hở thế nào cũng được, cởi hết cũng được! Chị là bạn gái của tôi, tôi là bạn trai không muốn chị bị người khác nhìn thấy cơ thể, như vậy là sai sao?!"
Nhiếp Uyển Lệ tức đến mức muốn khóc: "Vì vậy mà cậu trả thù tôi?!"
Ninh Đường thay Chu Mạt mắng: "Công ty giải trí Hướng Thần không cho phép nghệ sỹ lén lút yêu đương, cậu đừng nói với tôi cậu không biết!"
Dĩ nhiên Diệp Trác Nhạc biết, đúng là do cậu kích động quá nên mới công khai mà không nói cho ai biết. Với thân phận ảnh hậu của Nhiếp Uyển Lệ, cho dù công ty giải trí Hướng Thần cấm hoạt động cô, cũng sẽ không có nhiều ảnh hưởng đối với cô. Lượng fans của cô cực kỳ cao, cùng lắm chỉ tạm thời không xuất hiện một thời gian thôi.
Có điều, chi phí bồi thường vi phạm hợp đồng thì...
Đây mới là điều làm cho Nhiếp Uyển Lệ phiền lòng.
Không biết là Chu Mạt kéo Nhiếp Uyển Lệ tới đây từ sự kiện nào, hiện tại cô đang mặc một chiếc váy trễ vai màu đỏ, tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô. Cả người cô giống như một đoá hồng đang nở, vừa đẹp vừa quyến rũ.
Cô chán nản rút ra một điếu thuốc, nói: "Thôi đừng nói nữa, chia tay đi!"
"Chia tay là xong hả?! Làm sao để giải quyết mớ rắc rối này đây?!" Chu Mạt giận đến mức đau đầu, Nhiếp Uyển Lệ nói: "Công ty có hỏi thì cậu đừng thừa nhận là được rồi."
Nhiếp Uyển Lệ nhìn về phía Diệp Trác Nhạc.
Chu Mạt phẫn nộ, nổi điên ngay tại chỗ: "Tôi sẽ nói là diễn viên trẻ mới nổi muốn ké fame ảnh hậu!"
"Này! Anh muốn bêu xấu tôi?!" Diệp Trác Nhạc cuống lên, quay đầu nhìn Ninh Đường. Giờ phút này, người đại diện luôn đứng về phía cậu chỉ ngồi yên trên ghế, không nói một câu nào, để mặc cho Chu Mạt và Nhiếp Uyển Lệ cùng nhau công kích cậu.
"Nhìn tôi làm gì?" Ánh mắt của Ninh Đường lạnh như băng, lạnh lùng nói: "Xin lỗi Nhiếp Uyển Lệ đi!"
"Em xin lỗi?" Diệp Trác Nhạc ngớ ra.
Ninh Đường đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Diệp Trác Nhạc: "Nhiếp Uyển Lệ diễn vai một vũ công bị lưu lạc đến chốn phong trần, cảnh nóng của cô ấy là lúc nhân vật bị ép phải kiếm tiền nuôi thân. Đó là nhân vật, không phải Nhiếp Uyển Lệ, càng không phải là bạn gái của cậu! Không chấp nhận được chuyện như vậy thì đừng làm diễn viên nữa! Càng không có tư cách yêu đương với Nhiếp Uyển Lệ!"
"Em..." Diệp Trác Nhạc vô cùng uất ức, người ngoài mắng cậu thì không sao, nhưng người trước mặt là Ninh Đường thì cậu không thể chấp nhận được.
"Cậu với Nhiếp Uyển Lệ có vấn đề thì hai người phải tự giải quyết với nhau, chứ không phải công khai trên mạng, dùng sức ép của dư luận và chuyện bồi thường hợp đồng để trả thù cô ấy! Cậu có phải là đàn ông không?!"
Không biết là do lo lắng, hay là bị hành động của Diệp Trác Nhạc làm cho tức chết. Trên đường tới đây, Ninh Đường cảm thấy lồng ngực rất nặng, không thở nổi, bây giờ càng ngày càng nghiêm trọng, cậu đã bắt đầu thấy chóng mặt.
Chu Mạt phát hiện sắc mặt của Ninh Đường tái nhợt, vội vàng đỡ Ninh Đường ngồi xuống: "Đừng nóng, đừng nóng. Cậu có mang theo thuốc dùng cho những lúc khẩn cấp không?"
Diệp Trác Nhạc chỉ coi là Chu Mạt đang làm quá, cậu thường nghe người ta nói đừng chọc họ tức đến mức lên cơn đau tim. Thật ra bọn họ chỉ muốn ám chỉ sự tức giận quá mức của họ thôi, chứ không phải là bị bệnh tim thật.
Diệp Trác Nhạc để đạo cụ xuống, yểu xìu nói: "Yêu một ai đó thì phải dũng cảm công khai, em đã công khai cho thiên hạ biết mối quan hệ của em và Nhiếp Uyển Lệ, chứng tỏ em đích thực là đàn ông."
Ninh Đường: "Cậu..."
"Được rồi, được rồi, được rồi. Đừng giận, đừng giận nữa." Chu Mạt vội vuốt giận cho Ninh Đường, nói với Diệp Trác Nhạc: "Tên nhóc lì lợm này, cậu có thể nói bớt vài câu không? Nếu làm cho anh Ninh của cậu tức giận nữa, sau này cậu sẽ thật sự trở thành trẻ mồ côi!"
Diệp Trác Nhạc cắn môi, không nói nữa.
Ninh Đường hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Nếu fans của cậu không tụt xuống bảy triệu, tôi sẽ chịu thua."
"Đến lúc đó, tôi sẽ gọi cậu là anh!" Ninh Đường đứng dậy, tránh khỏi tay Chu Mạt, mở cửa ra ngoài.
Khi ra ngoài, Ninh Đường thấy nhân viên công tác của đoàn phim đang vô cùng bận rộn, bọn họ đang đào một cái hố để chôn xác, đạo diễn thì đứng từ xa bàn bạc nội dung phim với biên kịch.
Ninh Đường xin nhân viên một chai nước, lấy ra hai viên thuốc rồi cho vào miệng, đang định uống, đột nhiên xuất hiện một cái tay giựt chai nước của cậu.
Ninh Đường quay đầu, phát hiện Cố Quân Dao tay trái cầm chai nước, tay phải cầm đạo cụ. Anh mặc một bộ đồng phục cảnh sát uy nghiêm, trưng vẻ mặt nghiêm nghị hỏi cậu: "Uống thuốc gì?"
"Chỉ là vitamin thôi." Ninh Đường giựt chai nước lại, tu một hớp lớn.
Cố Quân Dao bình tĩnh nhìn cậu, sau một hồi, anh dời tầm mắt, không nghĩ nhiều.
Sau khi Ninh Đường uống xong, đang định vặn nắp chai, lại bị Cố Quân Dao giựt lấy. Anh mở nắp chai, ở trước mặt Ninh Đường uống vài ngụm, rồi nhìn thẳng vào ánh mắt ngạc nhiên của Ninh Đường.
"Chuyện của Diệp Trác Nhạc, em định xử lý thế nào?" Cố Quân Dao hỏi.
Ninh Đường không trả lời.
Cố Quân Dao biết ngay lúc hot search được tung ra, Ninh Đường đã bắt đầu suy nghĩ cách giải quyết rồi, rất có thể bây giờ cậu đã nghĩ ra.
"Cảm ơn." Ninh Đường đột nhiên nói.
Cố Quân Dao không kịp phản ứng: "Hả?"
"Chuyện đạo nhạc." Ninh Đường nói: "Em quên nói một tiếng cảm ơn anh."
Ánh mắt của Cố Quân Dao lấp loé: "Anh chỉ vạch trần sự thật thôi."
Ninh Đường muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Mặc dù hôm nay trời lạnh, nhưng ánh nắng vẫn rất độc, đến trưa là có thể dùng hai từ 'phơi xác' để hình dung. Điều này khiến cho sắc mặt của Ninh Đường tái nhợt bất thường dưới nắng nóng, như thể đang ngâm mình trong suối nước nóng trên núi vậy.
"Anh đối xử với Tô Hàng như vậy..." Ninh Đường lén nhìn Cố Quân Dao: "Là tình nguyện sao?"
Cố Quân Dao bình tĩnh nói: "Cậu ta đã là quá khứ, một sự sai lầm trong quá khứ."
Em mới là hiện tại.
Ninh Đường không hiểu Cố Quân Dao đang ám chỉ cái gì, cậu không còn sức để suy nghĩ nữa.
Có lẽ Cố Quân Dao chỉ phẫn nộ vì bản thân bị lừa dối, dù sao anh cũng như những người hâm mộ kia, đều cho rằng Tô Hàng thật sự có tài. Kết quả, sự thật đập thẳng vào mặt anh rằng vương tử âm nhạc kia chẳng những đạo nhạc, còn tìm người sáng tác thay, hình tượng hoàn toàn đổ nát.
Cố Quân Dao giận quá nên mới muốn trả thù, công khai cho những người hâm mộ biết bộ mặt thật của Tô Hàng, thuận tiện lấy lại sự công bằng cho chính chủ, giúp Ninh Đường xoá sổ scandal của cậu.
Nhưng điều này không có nghĩa là Cố Quân Dao thích Ninh Đường.
Ninh Đường thầm nở một nụ cười bất lực, cậu quay đầu nhìn Cố Quân Dao, phát hiện hình như vị Cố nhị thiếu gia này đang khát lắm, anh uống hết nửa chai nước còn lại của Ninh Đường.
Ninh Đường cố kiềm nén, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: "Đoàn phim thiếu nước?"
Cố Quân Dao uống hết