Phó Lễ Hành thật sự không quan tâm đến sinh nhật chứ đừng nói đến quà tặng, như cô nói, anh không thiếu cái gì, sinh nhật năm trước nhận được đồng hồ đến giờ vẫn chưa mang, từ nhỏ đến lớn tiệc sinh nhật của anh luôn ăn uống linh đình, lúc nhỏ tiệc sinh nhật của anh để cha mẹ khoe ra sự giàu có, sau khi lớn lên còn phải tự mình tiếp khách, từ đó đến nay, anh luôn cho rằng tiệc sinh nhật chính là một đống phiền toái lớn.
Bây giờ cô bởi vì muốn chuẩn bị cho anh một kinh hỉ mà lén lên mạng tìm việc làm thêm, chỉ vì muốn kiếm một ngàn tệ kia.
Loại chuyện cảm động này giống như lần cô cố ý vì anh mà đến chợ mua hải sản lần trước, nhưng mà khi đó còn nhạt, hơn nữa khi anh ý thức được mình bị cảm động còn sinh ra tâm lý trốn tránh.
Sau đó anh lại xem qua sách tâm lý học, trên đó nói, khi người ta sợ hãi không được đáp lại tình cảm giống như vậy, thường theo bản năng sẽ trốn tránh thậm chí ngăn chặn lại.
Lần trước, anh để trợ lý đặc biệt Chu đấu giá một bộ trang sức tặng cho cô, xem như là một lời “cảm ơn” vì cô đi chợ hải sản, ý tứ lúc đó chính là “có qua có lại.
”
Bây giờ anh nghĩ cô sẽ muốn một cái ôm hoặc một nụ hôn hơn là trang sức ở buổi đấu giá.
…….
………….
Qua mấy ngày, Phó Lễ Hành muốn đến tỉnh khác công tác ba bốn ngày.
Kỳ thật kết hôn hơn hai năm, chuyện đi công tác đối với Phó Lễ Hành mà nói là cơm bữa, một năm thì có hơn một nửa là đi công tác hoặc là chuẩn bị đi công tác, nhưng mấy tháng này, anh đều ở Yến Kinh, khiến cho Đồng Vũ Vụ có thói quen luôn có anh bên cạnh, mỗi ngày được anh ôm ngủ, đột nhiên vài ngày không được gặp anh, Đồng Vũ Vụ một bên chuẩn bị hành lý cho anh, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: “Thật sự không thể mang em theo sao?”
Trong công việc, từ trước đến nay Phó Lễ Hành đều công chính nghiêm minh, anh lắc đầu: “Không thể.
”
“Vì sao không thể?”
“Anh không có thời gian ở cùng em.
”
“Em có thể tự mình ra ngoài chơi mà?”
Phó Lễ Hành nặng nề nhìn cô, anh không nói gì.
Ngay khi Đồng Vũ Vụ chuẩn bị cố gắng thêm thì nghe âm nói trầm thấp của anh: “Em như vậy sẽ quấy nhiễu anh.
”
Ở địa phương không quen biết, bọn họ cũng không thể tự mang theo tài xế và vệ sĩ, qua bên đó, tất cả mọi chuyện đều có nhân viên công ty an bài, để một mình cô đi ra ngoài chơi, chẳng phải khiến cho anh trong lúc làm việc lúc nào cũng phải lo lắng hay sao? Đây không phải quấy nhiễu sao?
Cũng may đối với những chuyện nghiêm túc Đồng Vũ Vụ sẽ không càn quấy, thấy thái độ kiên định của anh, cũng chỉ than thở hai câu rồi không nhắc lại nữa.
Hệ thống quy định phòng cô thuê một tháng ít nhất cũng phải ở một ngày.
Chờ Phó Lễ Hành đi công tác, cô liền nhanh chóng hẹn Lục Nhân Nhân qua chơi, nhìn ở một góc độ tốt hơn, lão công không có nhà, cô cũng có thể tạm thời cho phép mình buông thả mấy ngày.
Chỉ là hơn mười giờ tối, khi hai người đang nói chuyện phiếm, điện thoại Đồng Vũ Vụ vang lên, là quản gia nhà cũ gọi đến.
Vị quản gia này ở Phó gia cũng hơn 20 năm, làm việc hay nói chuyện đều cẩn thận, vô cùng ổn trọng, giờ phút này giọng điệu lo lắng thất thố: “Thái thái, chiều nay phu nhân cảm thấy không khỏe, còn cho là bệnh cũ tái phát, nhưng vừa rồi phu nhân té xỉu trong phòng, còn nôn mửa đổ mồ hôi lạnh.
Bác sĩ gia đình đã đến xem qua, đề nghị chúng ta nên nhập viện, hiện tại chúng ta đang trên đường đến bệnh viện, điện thoại của lão gia bây giờ không thông, tiên sinh thì đang đi công tác bên kia, phu nhân không cho phép tôi gọi điện thoại cho tiên sinh.
”
Trong lòng Đồng Vũ Vụ căng thẳng, vội vàng bật dậy, kéo mặt nạ ra, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Ở bệnh viện nào, hiện tại tôi lập tức qua.
”
Sau khi cúp điện thoại, Đồng Vũ Vụ nói với Lục Nhân Nhân một tiếng rồi cầm chìa khóa xe ra ngoài.
Buổi tối giao thông ở Yến Kinh rất thông thuận, vị trí nơi này cũng rất tốt, cách bệnh viện cũng không quá hai mươi phút lái xe.
Đây là một bệnh viện tư nổi tiếng chất lượng, thủ tục nhập viện được sắp xếp nhanh chóng, khi Đồng Vũ Vụ đến bệnh viện, Phó phu nhân đã được sắp xếp một phòng bệnh đơn.
Phó phu nhân nằm trên giường bệnh, sắc mặt vô cùng tái nhợt, nhắm chặt mắt không nói gì, nhìn ra được bà đang rất khó chịu, thấy Đồng Vũ Vụ đến, bà miễn cưỡng mở mắt ra cười, nhẹ giọng trấn an cô: “Không có chuyện gì lớn, chỉ có chút choáng, một năm nay cũng thường hay bị, lần này có chút nghiêm trọng hơn, đã khuya như vậy rồi con còn đến làm gì, trở về nghỉ ngơi đi, đúng rồi, chuyện này đừng nói với Lễ Hành, để khỏi làm chậm trễ công việc của nó.
”
“Con không nói sau khi anh ấy trở về sẽ trách con.
” Đồng Vũ Vụ mím môi, nắm lấy tay Phó phu nhân, cảm giác tay bà có chút lạnh, trong lòng cô khó chịu, “Tối nay con sẽ không nói với anh ấy, anh ấy ngồi máy bay lâu để anh ấy nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai con sẽ gọi điện thoại cho anh ấy.
”
Phó phu nhân biết tính tình của Đồng Vũ Vụ nhìn thì ôn nhu, nhưng gặp chuyện rất khó nói chuyện, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Đứa nhỏ này thật là.
”
Giường trong bệnh viện cũng rất chật, Đồng Vũ Vụ nói gì cũng không chịu đi, liền nằm trên sô pha trong phòng bệnh một tối.
Lâu lâu đang ngủ cũng sẽ giật mình tỉnh dậy, đến bên giường xem tình hình Phó phu nhân tốt hơn, lúc này mới yên tâm.
Cô và Phó phu nhân là quan hệ mẹ chồng nàng dâu, tình cảm của hai người rất vi diệu, khi hai người còn chưa thân như mẹ con, có mấy lần Phó phu nhân nói những lời cô không thích cũng có xuất phát từ tình cảm, Phó phu nhân đối với người con dâu này nói cực kỳ hài lòng cũng không phải, trong hai năm đầu, các cô đều là phụ nữ, đều lén lút suy nghĩ cho đối phương.
Trước khi Phó Lễ Hành để ý đến cô, cả Phó gia chỉ có Phó phu nhân là đối xử tốt nhất với cô.
Lấy chồng chính là như vậy, lấy chân