Đồng Vũ Vụ cảm thấy được là cô thật lòng rất yêu Phó Lễ Hành.
Nếu là người khác, cho dù kề dao vào cổ cô thì cũng đừng mong có thể khiến cô uống trà sữa vào buổi tối như vậy, đây là tự sát mãn tính a, là bắt đầu cho sự trụy lạc a! Hôm nay chỉ uống một ngụm nhỏ, ngày mai nói không chừng là nửa ly, một khoảng thời gian sau chẳng phải là tay trái ôm trà sữa tay phải cầm đùi gà rán sao? Nguyên tắc của một người cứ từng chút một bị hạ xuống cho đến khi không còn nguyên tắc nào nữa.
Vậy mà hiện tại, Phó Lễ Hành ra ngoài chạy bộ vào đêm đông mà vẫn nghĩ đến việc muốn mua cho cô một ly trà sữa...
Người ta đều nói một bên não bộ của con người là tư duy lý trí, còn bên kia lại là suy nghĩ cảm tính.
Tư duy lý trí đang tính toán xem lượng calo và lượng đường trong trà sữa có phải rất bùng nổ hay không, nhưng suy nghĩ cảm tính lại đang ư ư a a thể hiện rằng bản thân rất muốn chiếm trọn sự nhu tình của con người sắt đá này.
Vì vậy mà Đồng Vũ Vụ đã thỏa hiệp cầm lấy ly trà sữa mà Phó Lễ Hành đưa cho cô, liếc nhìn nhãn hiệu trên thành ly trà sữa.
Fine, là 100% đường.
Người đàn ông này nhất định là cảm thấy cô quá gầy nên muốn bồi bổ cho cô đây mà.
Đồng Vũ Vụ chỉ nhấp một ngụm thì cảm giác béo ngậy ngọt ngào tràn đầy khoang miệng.
Cô vẫn luôn kiểm soát lượng đường, thậm chí còn lên kế hoạch bỏ đường hoàn toàn trước tuổi 28 a.
Một năm qua, số lần cô uống trà sữa nhiều lắm cũng chỉ khoảng hai ba lần thôi, thế mà tại thời điểm này đã ngọt đến phát ngất luôn rồi.
“Em không uống nữa.” Đồng Vũ Vụ tìm được một lý do cho chính mình, “Lão công à, em có chút không hấp thụ được lactose.
Trong trà sữa này hình như có sữa.”
Phó Lễ Hành chỉ cần liếc mắt một cái thì đã nhìn thấu cô.
Khả năng mượn cớ của cô chính là hạng nhất, ngay cả việc không dung nạp được lactose mà cô còn dùng đến nữa cơ.
Trong khoảng thời gian này Đồng Vũ Vụ đã học được mấy trò lém lỉnh nên dĩ nhiên sẽ không giả dối phàn nàn trước mặt Phó Lễ Hành rằng “Em béo lắm rồi” mà sẽ khoe khoang “Khang Khang này có dáng người ma quỷ nga".
Mọi người thường có tâm lý nói bóng gió, nếu như cô luôn nói bản thân mình béo, còn nói phải giảm cân thì trong một thời gian dài, Phó Lễ Hành sẽ thật sự mắt mù mà cảm thấy cô béo, thế thì phải làm sao nha?
Trên đời này ai cũng đều có thể béo, chỉ có Đồng Vũ Vụ cô là không thể! Hy vọng rằng lão công của cô cũng có thể nhận thức được điều này.
Phó Lễ Hành cũng không ép buộc cô uống hết, việc mua ly trà sữa này cũng là do anh nhất thời nổi hứng thôi.
Anh đang chuẩn bị đi tắm thì Đồng Vũ Vụ vươn tay kéo áo anh lại, quan tâm hỏi han: “Tâm trạng của anh đã tốt hơn chưa?”
Nghĩ đến đám lão già lọc lõi của ban giám đốc luôn khiến cho anh không vui, Đồng Vũ Vụ lại nổi lên tâm tiểu nhân.
Rõ ràng là anh đã bận rộn và mệt mỏi đến vậy rồi mà tại sao từng người từng người một đều không làm anh bớt lo được thế?
Phó Lễ Hành ngây người một lúc mới hiểu rõ ý của cô, “Tốt hơn rồi.”
Nếu như anh bị ảnh hưởng bởi những giấc mơ đó, bởi những điều chưa từng xảy ra thì chẳng phải là anh sẽ trở thành “Anh” thật nực cười trong giấc mơ kia sao?
Anh không nên xúc động, không lý trí, ngu ngốc như vậy.
Bất luận là như thế nào thì ngay cả trong mơ hay trong cuộc hôn nhân này, cô cũng không làm chuyện gì có lỗi với anh cả.
Cho dù cô và Tùy Sách có cái gì thì cũng là chuyện sau khi ly hôn.
“Anh đã giải quyết được vấn đề khó khăn làm anh phiền lòng chưa?” Đồng Vũ Vụ lại hỏi.
Ở trong lòng cô, Phó Lễ Hành gần như là toàn năng, cho dù bây giờ anh có điều phiền muộn hay ngay cả khi hiện tại buồn bực thì anh nhất định cũng sẽ sớm giải quyết được vấn đề mà thôi.
Đã tìm được cách xử lý chưa?
Phó Lễ Hành suy nghĩ một chút rồi lặng lẽ nhìn cô, “Vẫn chưa, nhưng em đừng lo lắng.”
Nghe xong anh nói thì Đồng Vũ Vụ cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cô mỉm cười gật đầu, “Em biết ngay là không có gì có thể làm khó được anh mà.”
Sự thật đã chứng minh, không có gì có thể đánh bại được Phó Lễ Hành, ngoại trừ tình yêu và bệnh cảm.
Ngày hôm sau anh liền cảm thấy không khỏe, Đồng Vũ Vụ đo nhiệt độ cơ thể xong thì thấy mọi thứ vẫn bình thường, hiện tại chỉ có triệu chứng cảm sốt, cho nên cô tức giận đến mức chống nạnh mà dạy dỗ anh, “Ngày hôm qua em đã muốn nói rồi, anh không có thói quen chạy bộ buổi tối, tại sao hôm qua lại cứ chạy bộ trong đêm đông lạnh thế kia, không cảm lạnh mới là lạ đó!”
Bệnh nhân Phó Lễ Hành gục đầu không nói gì.
Nhìn thấy anh ỉu xìu như vậy thì Đồng Vũ Vụ lại càng muốn nói anh hơn, “Anh cho rằng mình vẫn còn trẻ, dù có như thế nào cũng sẽ không bị bệnh đúng không.”
Cô vừa nói xong thì Phó Lễ Hành ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt kia làm cho người ta cảm thấy áp lực thật lớn a.
Đồng Vũ Vụ đột nhiên phản ứng lại, dường như chính mình…đã chọc trúng tử huyệt của Phó Lễ Hành rồi.
Anh tựa hồ không thích người khác nói mình không còn trẻ nữa, người đàn ông này có đôi khi thật sự rất ngây thơ nha.
Đồng Vũ Vụ ngừng nói rồi đi pha trà gừng cho anh theo phương thuốc dân gian mà bà nội truyền lại.
Đàn ông ba mươi mốt nhánh hoa (*), lời này cũng có thể đúng.
Vốn dĩ, Đồng Vũ Vụ nghĩ rằng Phó Lễ Hành nhất định sẽ bị cảm phải hơn một tuần mới khỏi bệnh, nhưng kết quả là vào ngày hôm sau, anh lại như một người bình thường không bị gì cả.
(*) ý chỉ “Trai ba mươi chính là thời kỳ chững chạc, phát triển”
Người đàn ông ngây thơ đó sau khi thức dậy thì đứng ở một bên giường, mặc bộ đồ ngủ nhìn cô một cái, “Anh không có cảm lạnh.”
Đồng Vũ Vụ đáp: “Vậy thì tốt rồi.”
Cảm lạnh khó chịu như thế nào? Nếu bạn không chú ý kỹ một chút thì cảm lạnh cộng với ho khan sẽ làm chất lượng cuộc sống của bạn giảm sút ngay lập tức.
“Ngày hôm qua em nói những điều đó với anh, hiện tại có phải hay không nên xin lỗi anh?”
Đầu óc của Đồng Vũ Vụ mơ hồ trong chốc lát, cô đã nói những gì vào ngày hôm qua nhỉ? Nhưng ngay khi chạm đến ánh mắt nguy hiểm của Phó Lễ Hành thì cô liền lập tức nhớ ra, không khỏi mỉm cười đáp: “Được rồi, em không nên nói về anh như vậy, cho dù anh không còn ở độ tuổi đôi mươi thì so với những người trẻ ở tuổi đó vẫn khỏe mạnh hơn rất nhiều, được rồi chứ?”
Phó Lễ Hành rất hài lòng.
Không uổng công ngày hôm qua anh đã uống thật nhiều nước nóng ở công ty, làm suýt chút nữa bỏng cả đầu lưỡi nga.
***
Đồng Vũ Vụ thông qua các bạn cùng lớp nên đã biết chính xác ngày Tùy Sách sẽ rời đi.
Cô nghĩ ngợi một chút, liệu ở buổi tiệc từ thiện vào tối hôm sau có nên phát thiệp mời học trưởng không nhỉ? Cô nhớ rõ là vị học trưởng này rất thích làm việc từ thiện, bởi vì bản thân anh ấy là người không theo chủ nghĩa kết hôn, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sinh con, mà chính anh ấy lại có tài sản cả đời cũng xài không hết, cho nên anh ấy vẫn thường xuyên giúp đỡ những người khó khăn.
Đối với loại tiệc tối từ thiện này hẳn là học trưởng sẽ cảm thấy hứng thú đi?
Nghĩ đến đây, Đồng Vũ Vụ liền gọi điện thoại cho Tùy Sách để mời.
Giọng nói của Tùy Sách ở đầu dây bên kia thật nhẹ nhàng, cười khẽ một chút, “Nhưng lần này anh không mang theo thứ gì phù hợp cả.”
Đồng Vũ Vụ mỉm cười,