Sau khi Phó Lễ Hành đưa ra lời đề nghị này thì Đồng Vũ Vụ liền đồng ý.
Cô cũng chẳng để ý đến việc đồng hồ đã điểm mười giờ mà lại hưng phấn nhắn wechat cho Trương Tâm Lộ và Tùy Sách, hỏi bọn họ có thời gian hay không, nếu có thì cô muốn mời hai người họ đến nhà cô làm khách vào ngày mốt.
Cả Trương Tâm Lộ và Tùy Sách đều nhanh chóng trả lời là đồng ý.
Hai người họ đều là những người rất hiền hòa a.
Trước khi kết hôn, mẹ của Tùy Sách là đại tiểu thư của Thẩm gia.
Sau khi bà qua đời đột ngột trong một vụ tai nạn xe hơi, thì ông bà ngoại và cậu đều đã chuyển dời tình yêu thương của họ đối với mẹ của Tùy Sách sang anh ấy.
Nếu không phải là do Tùy Sách không muốn rời khỏi nơi đã gắn bó từ nhỏ thì có lẽ Thẩm gia đã dùng phương thức riêng của họ để giành lại anh ấy từ tay người cha nghiện rượu rồi.
Bất quá, người cha nghiện rượu này không lâu sau đó cũng đã qua đời.
Lần này Tùy Sách trở về nước là vì ông ngoại của anh ấy qua đời.
Bất quá ông cụ cũng đã ngoài tám mươi tuổi, thân thể vẫn luôn không được tốt, cho nên gia đình đã chuẩn bị tâm lý từ sớm rồi.
Bởi vậy việc tổ chức tang lễ cũng không quá bối rối và u buồn.
“A Sách, ngày mai cháu có thời gian không?” Cậu của Tùy Sách - Thẩm Chấn Sơn, đột nhiên hỏi trong bữa tối.
Tùy Sách đặt đũa xuống, trả lời: “Ngày mai? Có chuyện gì không cậu? Cháu đã có hẹn vào ngày mai rồi.”
Dưới cái nhìn chăm chú của người nhà, Thẩm Chấn Sơn bất đắc dĩ nói, “Cũng không phải chuyện quan trọng gì.
Ngày mai, truyền thông Thịnh Thần có buổi tiệc tối, cậu muốn đưa cháu đến đó.”
“Truyền thông Thịnh thần?” Mợ Thẩm như nghĩ đến cái gì đó liền mỉm cười: “Nếu tôi nhớ không lầm thì đại tiểu thư của truyền thông Thịnh Thần cũng du học ở nước Anh phải không?”
Tùy Sách vừa nghe liền hiểu rõ ý của mợ mình.
Anh ấy cảm thấy thật bất đắc dĩ.
Dường như cả cậu và bà ngoại đều không thể chấp nhận được quyết định không kết hôn của mình.
Xuất phát điểm của họ rất tốt, cho rằng anh ấy quá cô đơn, nên cần phải có người bầu bạn và sinh ra những đứa nhỏ, tạo nên một gia đình ấm cúng.
Tùy Sách không phải là kiểu người thích tranh luận.
Chuyện mà anh ấy đã quyết định thì dù gia đình không thể chấp nhận được, anh ấy cũng chỉ nói là do bất đồng ý kiến mà thôi.
Bản thân anh ấy cảm thấy không cần phải giải thích quá nhiều để nhận được sự tán thành từ mọi người.
“Cậu, ngày mai cháu thật sự là không có thời gian.
Một học muội của cháu ở nước Anh đã mời cháu đi ăn cơm.
Việc này cháu đã đồng ý rồi nên không thể từ chối được.”
Học muội ư?
Cả nhà cùng đồng loạt nhìn về phía anh, bọn họ đều ngửi thấy mùi bát quái nha.
Mợ Thẩm từ trước đến nay rất nhạy cảm với loại chuyện này, lập tức hỏi: “Học muội nào vậy? Là ai, đến từ Yên Kinh sao? Nói cho mợ nghe, biết đâu mợ cũng biết người đó.”
Tùy Sách biết mọi người đang nghĩ gì, thở dài một hơi, “Cô ấy đã kết hôn rồi, cháu nghĩ mợ hẳn là biết cô ấy.”
“Mợ biết à?” Mợ Thẩm vốn là có chút thất vọng khi nghe tin người nọ đã kết hôn rồi, lúc này lại gợi lên chút hứng thú.
“Ân”.
Vì để tránh cho người nhà nghĩ ngợi lung tung, nghĩ rằng anh ấy đang nói dối cố lừa họ là người kia đã kết hôn, Tùy Sách chỉ có thể nói: “Là phu nhân của Phó thị, cô ấy từng du học ở Anh và là học muội của cháu.”
Hai người Thẩm Chấn Sơn và vợ là mợ Thẩm cứ thế bốn mắt nhìn nhau, trên mặt đều hiện rõ vẻ kinh ngạc.
“A Sách, cháu quen biết với Phó phu nhân à?”
“Sao trước kia chưa từng nghe cháu nhắc đến điều này?”
Thẩm Hưng Vũ đang ngồi bên cạnh Tùy Sách cũng ngẩn người nhìn anh họ của mình.
Trước kia khi còn ở nước Anh, cậu ta đã từng nhìn thấy ảnh chụp của anh họ và vị Phó phu nhân kia trong một cuốn sổ tay.
Một người đàn ông giữ bên mình tấm hình của người phụ nữ, đây không phải là thích thì còn là gì?
Thẩm gia sau khi nghe Tùy Sách nói xong vẫn chưa thể hoàn hồn lại.
Nói theo một cách thời thượng trên mạng hiện giờ thì nó chính là đã đột phá thoát khỏi vòng rồi.
Ai có thể tưởng tượng nổi Phó phu nhân lại là học muội của Tùy Sách, hơn nữa mối quan hệ giữa hai người cũng không tệ đâu nhỉ?
Nếu là Phó phu nhân mời dùng bữa thì Thẩm Chấn Sơn cũng không thể để cháu trai thất hẹn được, đành ngậm ngùi đem chuyện xem mắt của cháu trai dời sang dịp khác vậy.
Sau khi cơm nước xong, Tùy Sách đang đọc sách trong phòng thì có người gõ cửa, anh ấy đáp lại, người đẩy cửa bước vào là em họ Thẩm Hưng Vũ.
Thẩm Hưng Vũ đóng cửa lại rồi ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Tùy Sách cảm thấy buồn cười hỏi: “Có chuyện gì à?”
Thẩm Hưng Vũ tuổi còn trẻ, mới hai mươi tuổi làm sao giấu diếm được điều gì nên nói: “Anh họ, em biết anh thích vị Phó phu nhân kia, anh đừng chối, em đã nhìn thấy ảnh chụp của cô ấy trong sổ tay của anh.
Anh thích cô ấy sao còn đến nhà cô ấy ăn tối? Đây không phải là tự khiến mình khó chịu à?”
Tùy Sách thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc đáp: “Em nhỏ giọng lại đi, chuyện này em đã nói với ai chưa?”
Thẩm Hưng Vũ bị anh làm cho hoảng sợ nên vội vàng lắc đầu: “Không, không có.”
Lúc này Tùy Sách mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng biểu tình vẫn thật nghiêm túc, “Đừng nói với người thứ ba về chuyện này, biết không? Anh thì không sao, nhưng cô ấy đã kết hôn, có chồng và gia đình riêng rồi, chuyện này truyền ra ngoài đối với cô ấy không tốt.”
Thẩm Hưng Vũ lúng túng hỏi, “Anh còn thích cô ấy sao? Nên mới lo lắng cho cô ấy như thế.”
“Vấn đề không phải là thích hay không thích.” Sắc mặt của Tùy Sách dịu đi một chút.
“Nếu tình cảm của anh mang đến điều không tốt và ảnh hưởng xấu đến cuộc sống của cô ấy thì anh sẽ cảm thấy rất áy náy.
Điều này không liên quan đến việc có tình cảm hay không.”
Thẩm Hưng Vũ còn không hiểu cái gì là tình, cái gì là yêu.
Từ trước đến nay, cậu ta chưa từng thật sự thích ai nên cũng không hiểu những điều mà Tùy Sách vừa nói.
Bất quá, dưới lời dặn dò nhiều lần của Tùy Sách, cậu ta cũng đã đồng ý sẽ không nói điều này với bất cứ ai.
Trước khi đi ra khỏi phòng, Thẩm Hưng Vũ lại hỏi một câu khác, “Anh họ, anh còn thích cô ấy thì tại sao lại muốn đi tìm ngược cho mình vậy?”
Tùy Sách bị những lời này làm cho buồn cười, cười một tiếng rồi đáp: “Suy nghĩ của em còn hạn hẹp lắm.”
Anh ấy có thể nhìn thấy cô sống hạnh phúc thì trong lòng cũng thật vui vẻ a.
Điều đó có nghĩa là quyết định của mình lúc trước là đúng, và quyết định của cô cũng chính xác đâu.
***
Ngày hôm sau vừa lúc là thứ bảy, Phó Lễ Hành tạm gác lại công việc, mới sáng sớm đã chở Đồng Vũ Vụ đến một siêu thị lớn gần đó.
Khi hai người vừa xuất hiện trong siêu thị, liền khiến cho một phạm vi nhỏ người xung quanh chú ý đến.
Phó Lễ Hành mặc một chiếc áo khoác màu xám khói, vai rộng eo thon như người mẫu, chỉ cần một người đàn ông có đủ khí chất và nội tâm được tu dưỡng cẩn thận thì cho dù không đẹp trai cũng sẽ vô cùng cuốn hút.
Càng không cần nói đến việc Phó Lễ Hành vô cùng tuấn mỹ, Đồng Vũ Vụ thì khỏi phải nói, từ nhỏ đến lớn cô đều thu hút ánh nhìn của mọi người từ trong đám đông.
Dựa theo đề cử nhỏ, cô khoác tay Phó Lễ Hành còn anh thì đẩy xe hàng, soái ca mỹ nữ cùng sánh vai nhau đi dạo trong siêu thị, thật là cảnh đẹp ý vui a.
“Nào, chúng ta chụp một tấm đi.” Đứng ở khu hải sản, Đồng Vũ Vụ nhìn thấy bên cạnh không có ai liền nhanh chóng lấy điện thoại di động từ trong túi áo khoác ra chuẩn bị chụp ảnh, cô kéo cánh tay của anh rồi tựa đầu vào vai đối phương, “Lão công, nhìn ống kính cười một cái đi nè.”
Hai vợ chồng là lần đầu tiên đi dạo trong siêu thị nên tất nhiên phải chụp ảnh để đăng lên vòng bạn bè rồi.
Phó Lễ Hành vốn không thích chụp ảnh nên dù nói thế nào cũng không chịu ngẩng đầu lên chứ đừng nói là nở nụ cười.
Đồng Vũ Vụ tức giận đến mức vươn tay nhéo nhéo da thịt mềm mại trên eo anh, vậy mà anh vẫn như trước không chịu thỏa hiệp, người đàn ông khi chụp ảnh cũng chẳng đâu vào đâu, rất không được