Đồng Vũ Vụ trăn trở mãi không ngủ, sau cùng tự mắng mình vớ vẩn đi tin vào một thứ ảo giác không thật, cô mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Phó Lễ Hành làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, có đôi khi bận đến rất muộn.
Một năm nay, hắn đi công tác khắp nơi nên chuyện lệch múi giờ thường xuyên xảy ra, chẳng qua bình thường hắn ngủ không nhiều, hơn hai giờ sáng mới ngủ mà khi đồng hồ điểm đúng bảy giờ thì hắn đã tỉnh.
Nghiêng đầu nhìn thoáng qua Đồng Vũ Vụ nằm bên cạnh, gương mặt này nhìn góc cạnh nào cũng đều hoàn hảo.
Làn da cô quá trắng, nhất là lúc buổi sáng, trắng đến gần như trong suốt, nên quầng thâm màu xanh dưới mắt càng dễ nhìn thấy.
Hắn không muốn đánh thức cô, lúc xốc chăn mỏng lên vô thức nhìn thoáng qua đầu gối của cô, nhờ bôi thuốc kịp thời nên không còn sưng nữa.
Phó Lễ Hành nhỏm khẽ người rời giường, sau khi tắm sơ qua liền xuống lầu.
Dì giúp việc đã chuẩn bị sẵn bữa sáng phong phú.
Hắn mới từ nước ngoài trở về nên dì không đoán được khẩu vị của hắn, đành làm cả kiểu Tây lẫn kiểu Trung.
Đám người hầu đi qua lại làm việc của mình một cách âm thầm.
Khi hắn ăn xong thì lái xe đã chờ ở cửa, Phó Lễ Hành mới bước ra cửa thì chững lại, dừng chân nói với dì Lưu: "Hôm nay gọi bác sĩ Vương đến một chuyến, Vũ Vụ hôm qua ngã trong phòng tắm, bị thương trên đầu gối," hắn dừng một chút.
Có thể là trải nghiệm hôm qua có chút sâu sắc, hắn liền bổ sung một câu, "Mấy thứ chống trượt trong phòng tắm cũng cần kiểm tra lại một lần."
Dì Lưu giật nảy mình: "Vâng."
Dì Lưu là người giúp việc lâu năm nhất ở Phó gia.
Hai năm trước Phó Lễ Hành kết hôn, Mẹ Phó bảo bà đến bên này để chăm lo sinh hoạt thường ngày cho cặp vợ chồng mới cưới.
Ở nhà này, thân phận của bà tương đương với quản gia.
Trong gia đình bình thường thì bị ngã trong phòng tắm có lẽ không phải chuyện gì lớn, nhưng ở Phó gia lại là chuyện rất lớn.
Bà cảm thấy may mắn khi mẹ Phó không biết, nếu như bị bà chủ biết bà làm không tốt, khẳng định sẽ bị sa thải! Không biết trong bụng cô chủ có em bé hay không.
.
.
Hẳn không có đi! Dì Lưu vắt hết óc nhớ lại một lát, mới nhớ tới hơn nửa tháng trước kinh nguyệt của cô chủ vừa mới qua.
Nghĩ tới đây, bà mới thở phào một hơi.
Hôm nay Phó Lễ Hành phải đến công ty, cấp dưới còn đang chờ hắn họp, hắn cũng không nói nhiều liền đi ra khỏi nhà, bên ngoài có một chiếc xe màu đen đang đợi sẵn, lái xe thì cung kính đứng một bên.
Đưa mắt nhìn xe rời đi, dì Lưu mới lo lắng đề phòng cầm điện thoại gọi cho bác sĩ riêng.
Nếu như không phải biết cô chủ có chưa rời giường, bà hận không thể chạy lên lầu xem Đồng Vũ Vụ bị thương như thế nào, có nghiêm trọng không.
Đồng Vũ Vụ ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh, đối với việc trên giường chỉ có một mình cô cũng không ngoài ý muốn.
Cô ngồi ngay ngắn, giữa hai đùi vẫn còn cảm giác ê ẩm, trong lúc lơ đãng thấy tủ đầu giường có một tờ giấy ghi chú.
Cô xê dịch thân thể bò tới cầm lấy, trên giấy là chữ viết của Phó Lễ Hành, chữ hắn viết ra rất đẹp, nét chữ cứng cáp, có khí khái.
【 Tối nay phải về nhà cũ, buổi chiều tôi sẽ đón em.
】
Chuyện này nằm trong dự liệu của Đồng Vũ Vụ, cha mẹ Phó đã một tháng không được thấy con trai, nhất định là muốn gặp.
Đồng Vũ Vụ đứng lên đi tới phòng thay đồ của cô.
Lúc đầu trong phòng ngủ chính này có một phòng thay đồ, nhưng cô ghét bỏ diện tích không đủ lớn, liền đem phòng thay đồ tặng cho Phó Lễ Hành, kêu kiến trúc sư quy hoạch một lần nữa, đem phòng ngủ phụ bên cạnh cải tạo thành phòng thay đồ cá nhân của cô.
Căn nhà này tọa lạc ở khu nhà giàu nổi danh Yên kinh, phong cảnh tươi đẹp, không khí trong lành, rất thích hợp để ở.
Ban đầu khi cô cùng Phó Lễ Hành đính hôn, còn tưởng sẽ phải sống cùng cha mẹ chồng tương lai ở nhà cũ, cô vì vậy còn đi tìm không ít người xin kinh nghiệm làm sao để chung sống hòa bình với mẹ chồng.
Nào biết được, học xong một thân bản lĩnh mà lại không được phát huy.
Thì ra Phó Lễ Hành căn bản không có ý định để hai thế hệ sống cùng một nhà sau khi cưới, hắn lấy lý do cũng lạnh lẽo như con người hắn, nhà cũ cách Phó thị quá xa,