Cô không phải là người không hiểu chuyện, trước khi đi Phó thị, cô đã gọi điện thoại báo cho Phó Lễ Hành biết.
Lúc cô từ trên xe bước xuống thì đã thấy trợ lý của Phó Lễ Hành đang chờ ở thang máy chuyên dụng.
"Chào bà chủ." trợ lý Vương cuối nhẹ đầu trân trọng lên tiếng chào.
Trợ lý Vương cũng chỉ gặp qua Đồng Vũ Vụ mấy lần, Đồng Vũ Vụ không thường xuyên đến Phó thị, chỉ xuất hiện mấy lần ở đại tiệc cuối năm của công ty, nhưng nhan sắc kia còn đẹp hơn cả mấy nữ minh tình.
Mỗi một lần gặp cô, hắn đều nhịn không được nín thở.
Đi về phía hắn là một cô gái mặc sườn xám, tư thái thanh thoát, khuôn mặt tinh xảo, giống như người từ trong phim ảnh bước ra.
Quanh thân cô còn mang theo một vẻ cuốn hút liêu trai mơ hồ.
Đúng vậy, vẻ đẹp của vị Phó thiếu phu nhân này thật tột cùng diễm lệ.
Đồng Vũ Vụ gật đầu, "Ừ, đi thôi."
Đây không phải là lần đầu Đồng Vũ Vụ đi tới phòng làm việc Phó Lễ Hành.
Căn phòng này là nơi làm việc của cha chồng cô trước khi về hưu.
Trên sàn được phủ thêm một lớp thảm dày màu đậm, cho dù cô đi giày cao gót cũng không phát ra một chút thanh âm nào.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua giày của mình, đôi giày này cô không hay mang, chẳng qua phối với sườn xám thì lại rất đẹp.
Phó Lễ Hành ngẩng đầu lên khỏi một đống văn kiện đặt trên bàn, ánh mắt trầm tĩnh, "Chờ một chút, tôi sẽ xong nhanh thôi."
"Không sao, anh cứ làm việc của anh." Đồng Vũ Vụ hướng về hắn một nụ cười hàm tiếu mê hồn, dáng vẻ điệu bộ đều rất hoàn hảo.
Đây là thành quả mà cô phải đứng trước gương luyện tập không biết bao nhiêu lần.
Đồng Vũ Vụ ngồi một bên trên ghế sa lon, hai vợ chồng giống nhau, lưng đều ưỡn rất thẳng, bỗng dung có vẻ thiếu thong thả.
Về phương diện này, cho dù là người hay bắt bẻ như mẹ Phó, cũng không hề có ý kiến gì với Đồng Vũ Vụ.
Cô đã suy nghĩ từ trước, lúc này cô sẽ không chơi điện thoại ngay trước mặt Phó Lễ Hành, mà chỉ kiên trì giữ dáng ngồi, cái gì cũng không làm.
Suy đi nghĩ lại, cô lại nghĩ tới cái kia hệ thống trung tâm cùng cuốn tiểu thuyết kia.
"Có phải thân thể không thoải mái không?" Đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một giọng nam trầm.
Đồng Vũ Vụ ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện Phó Lễ Hành không biết đã đi tới trước mặt cô từ lúc nào.
Cô thế mà ngẩn người thất thố trước mặt Phó Lễ Hành.
"Không có." Đôi mắt Đồng Vũ Vụ thanh tịnh lại sáng tỏ, cô cười lên còn có một đôi lúm đồng tiền nhẹ.
Ngũ quan của cô vốn trời sinh kiều mị, lúc nhìn về phía Phó Lễ Hành còn mang theo tình ý, "Có thể là nhiệt độ trong phòng làm việc hơi thấp, nên em có chút lạnh."
Phó Lễ Hành ngồi xuống bên cạnh cô, mười phần tự nhiên đưa tay ra nắm chặt bàn tay cô, bàn tay của hắn rất lớn, vừa vặn bao trùm lấy tay cô.
Đột nhiên xuất hiện xúc cảm ấm áp làm Đồng Vũ Vụ vô thức ngồi ngay ngắn.
Tuy bọn họ kết hôn đã hai năm, chuyện thân mật gì cũng từng làm qua, nhưng ở những nơi ngoài phòng ngủ, cô vẫn chưa thích ứng được với loại thân cận như thế này.
Phó Lễ Hành đưa mắt nhìn đồng hồ trên tay, "Bây giờ vẫn còn sớm, hay là tôi đưa em tới trung tâm bách hoá gần đây mua áo khoác?"
Đồng Vũ Vụ thích nhất là đi mua sắm.
Một ngày bình thường của cô luôn rất đặc sắc, cho dù Phó Lễ Hành không thường xuyên ở nhà, cô cũng có biện pháp để bản thân mình trở nên vui vẻ.
Cho dù không cần đến trung tâm bách hoá, những kiểu dáng thời trang mới nhất mỗi quý đều sẽ xuất hiện trước mặt cô để cô tùy ý chọn lựa.
Nhưng có những lúc nổi hứng, cô sẽ cùng bạn tốt ra nước ngoài mua sắm giải sầu.
Từ lúc biết nhau đến giờ, cô chưa từng đi mua sắm hay dạo phố cùng Phó Lễ Hành.
Từ ngày đầu tiên dính hôn với Phó Lễ Hành cô liền biết, hôn nhân và sinh hoạt của cô tuyệt đối sẽ không xuất hiện những từ như "bình thường " hay "công bằng".
Trong một cuộc sống hôn nhân bình thường, đôi khi người vợ sẽ yêu cầu chồng mình cùng mình đi mua sắm dạo phố, thậm chí còn có thể giở trò náo loạn nếu