Người Đàn Bà Đẹp Và Gia Sản Không Thể Mất

Chương 92


trước sau


Ngải Đạt từ phòng tắm đi ra, vừa lau khô tóc vừa nói: “Nếu sinh nhật của Phó thái thái vào mùa đông thì tốt rồi, chúng ta có thể tắm suối nước nóng nha, aida, không đúng, tôi mang thai không thể tắm suối nước nóng, thật là đáng tiếc nha, suối nước nóng của Hồ Quang Sơn Sắc rất nổi tiếng.

Nghe nói nước chúng ta tắm rửa đều lấy từ nước ở suối nước nóng đó, không biết có phải có tác dụng hay không mà cảm giác tắm xong da cũng tốt lên rất nhiều nha.”
Tô Nhụy đã tắm rửa xong đang ngồi trên sô pha chuẩn bị đăng lên vòng bạn bè.
Cô ở Yến Kinh học đại học 4 năm, tất nhiên cũng nghe nói đến Hồ Quang Sơn Sắc, nhưng mà đây là lần đầu đến, hơn nữa hôm nay trang trí qua mức mộng ảo, cô rất ít khi chụp hình, vậy mà hôm nay cũng chụp mấy chục tấm hình mà vẫn chưa hết thỏa mãn, chọn 9 tấm hình rồi đăng lên trong vòng bạn bè.
Bắt mắt nhất chính là bức hình chụp chung của cô và Phó thái thái, tâm trạng của cô rất kích động, ở trong lòng cô, Phó thái thái chính là nữ thần của cô, nên lúc đứng bên cạnh cô rất khẩn trương, mặc dù trong ảnh chụp cô nhìn rất ngốc bộ dạng lại quê mùa, nhưng ôm một tâm lý hâm mộ cô không ngại đăng tấm hình này lên còn để ở vị trí dễ thấy nhất.
[Đến tham gia tiệc sinh nhật của nữ thần, thật sự rất đẹp nha! Sinh nhật vui vẻ, mãi mãi hạnh phúc!]
Hiện tại Liễu Vân Khê đang ở một mình, từ sau khi Tô Nhụy dọn ra ngoài, cô rất cô đơn, buổi tối tan tầm về đến nhà, vừa ăn cơm vừa xem điện thoại, liền nhìn thấy bài đăng của Tô Nhụy trên vòng bạn bè, sau khi cô nhấn thích bài đăng, cô nhìn thấy ảnh chụp, cô đột nhiên ngẩn ra, mở ảnh chụp ra, liếc nhìn một cái liền nhận ra đó là cô gái trong bức hình trên xe Tần Dịch.
Mặc dù cô gái này còn đẹp hơn trong ảnh chụp, kiểu tóc cũng khác, nhưng cô vẫn nhận ra.
Liễu Vân Khê cũng không biết cô xuất phát từ tâm lý gì, cô mở khung trò chuyện của Tô Nhụy ra, gửi qua cho cô ấy một tin nhắn: [Tô Nhụy, cậu vừa mới đăng trong vòng bạn bè là sinh nhật của ai vậy?]
Tô Nhụy nhận được tin nhắn của Liễu Vân Khê có chút khó hiểu, nhưng mà dù sao quan hệ trước đây của hai người cũng tốt nên liền trả lời: [Bà chủ của mình nha.]
Liễu Vân Khê kinh ngạc: [Cậu nói là cô ấy đã kết hôn rồi sao? Là bà chủ của Phó thị sao?]
Tô Nhụy không hiểu chuyện gì, cũng không biết vì sao Liễu Vân Khê lại có hứng thú với Phó thái thái, cẩn thận trả lời: [Ừ, sao vậy, cậu quen sao?]
………Thì ra là bà chủ của Phó thị? Vậy vì sao Tần Dịch lại nói cô ấy là bạn gái của anh ta?
Trong lòng Liễu Vân Khê vô cùng kinh ngạc: [Trước đây trong ảnh chụp của một người bạn có thấy qua cô ấy, cho nên có chút tò mò thôi.


Bạn mình nói bộ dạng của mình có chút giống với cô ấy.]
Cô giải thích sự khác thường của mình như vậy.
Thật ra khi nhìn thấy tấm hình trên xe Tần Dịch, cô đã biết vì sao sau khi Tần Dịch uống say lại ôm cô rồi gọi tên người phụ nữ khác, về gương mặt này cô có chút giống với bạn gái của anh ta.

Nhưng mà cô không dám khẳng định đây có phải là nguyên nhân chủ yếu mà Tần Dịch tìm cô hay không.
Nhưng mà người phụ nữ kia đã kết hôn, vậy vì sao Tần Dịch còn nói cô ấy là bạn gái của anh ta chứ, nhìn tấm hình trong xe chắc cũng đã lâu trước đây rồi, chẳng lẽ là bạn gái cũ sao?
Điều này cũng có lý, nếu người anh ta yêu còn ở bên cạnh, anh ta sẽ không thống khổ như vậy, hiện người anh ta yêu đã kết hôn, cho nên mới đau khổ như thế?
Đột nhiên, Liễu Vân Khê cảm thấy vui vẻ thoải mái vì mình không xen vào chuyện tình cảm của người khác, lại vừa buồn thay cho Tần Dịch.
Khi còn đang đau lòng thay Tần Dịch, điện thoại của Liễu Vân Khê rung lên, là tin nhắn Tô Nhụy gửi đến---
[………? Giống sao? Ai nói hai người giống nhau chứ, bạn của cậu thị lực chắc không được tốt/ cười cười]
[Mình nói thật đấy, cậu không có giống cô ấy, một chút cũng không có giống, cô ấy ngoài đời còn đẹp hơn trên ảnh chụp vạn lần nữa, thật sự nha, cho tới bây giờ mình chưa từng thấy qua người như vậy đó, hơn nữa cậu biết không, cô ấy đặc biệt rất nổi bật, tốt nghiệp Cambridge, thông thạo bốn thứ tiếng, hiểu biết rộng, hào phóng lại rất khiêm tốn, cô ấy là người hoàn mỹ nhất mà mình từng gặp qua đó.]
[Vân Khê, chúng ta phải cố gắng hơn nữa nha! Cố gắng kiếm tiền, cô gắng nâng cao bản thân, khiến bản thân mình trở nên tốt nhất nha!]
Liễu Vân Khê nhìn thấy những tin nhắn này mà sửng sốt.
Ở trong ấn tượng của cô, Tô Nhụy là người rất lợi hại, ngay cả Tô Nhụy còn nói cô ấy là người hoàn mỹ nhất…….cho nên lại khiến Tần Dịch nhớ mãi không quên sao?
Sau sinh nhật, Đồng Vu Vụ lại trở về cuộc sống hào môn, nếu không phải hệ thống vô thanh vô tức thông báo nhiệm vụ thì có thể cô đã quên luôn chuyện trở thành vật hi sinh trong tiểu thuyết rồi.
Hệ thống: [Nhiệm vụ thứ ba, khiêu chiến trong bảy ngày, mỗi ngày phải mặc đồ không quá một ngàn đồng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ nhận được 120 vạn tiền thưởng, 11 tháng sau có thể rút ra.]
Nếu là hai nhiệm vụ trước cô còn có thể khống chế được tâm tình, nhưng khi nghe đến nhiệm vụ thứ ba, cô không để ý đến hình tượng, cô bắt đầu chửi bới trước khi hệ thống logout và biến mất: [Một ngàn đồng? các người nghiêm túc chứ? Một ngàn đồng là cái gì, có thể mua được cái gì sao? Các người đang muốn chỉnh tôi sao!]

Mẹ nó, đây không phải là hệ thống tự cứu nữ phụ, mà là một hệ thống giản xảo.
Mỗi ngày phải mặc đồ một ngàn đồng, đây là chuyện con người có thể làm sao? Nếu 11 tháng sau cô thực sự ly hôn và phá sản, cô sẽ nhảy lầu tìm cái chết, cũng tuyệt đối mỗi ngày không mặc quần áo một ngàn đồng!
Toàn thân cô từ trên xuống dưới, cho dù là đồ lót cũng đã là vài lần một ngàn rồi, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ thì cô không mặc gì hết ở trong nhà 7 ngày sao?
Cái này cũng không phải là không thể, trừ khi bảy ngày này chỉ có một mình cô, nhưng hiện tại không có khả năng nha, trong nhà vẫn còn một người sống là Phó Lễ Hành nữa.
Nghĩ đến Phó Lễ Hành, lại nghĩ đến mình cái gì cũng không mặc……trong lòng không khỏi mắng một câu lưu manh.
Hệ thống bị mắng trầm mặc vài phút: [Nhiệm vụ sẽ bắt đầu từ 12 giờ 0 phút, giống như trước đây, khiêu chiến ba lần thất bại, hệ thống sẽ tự biến mất.]
Đồng Vũ Vụ: [………nsl]
Hệ thống: [Có ý gì? Chương trình này còn chưa đủ thông minh để dịch ngôn ngữ khác.]
Đồng Vũ Vụ mỉm cười không đáp lại hệ thống.
Khi Đồng Vũ còn đang tức giận đến mắng chửi bậy bạ và tự kỷ ở nhà, thì Phó Lễ Hành sau khi tan tầm lại đến Cẩm Thành Hoa Đình.
Khi người phụ trách của Cẩm Thành Hoa Đình nhận được tin tức Phó tổng đến thị sát, sau khi phục hồi tinh thần lại thì
nhanh chóng bắt tất cả nhân viên phải nâng cao tinh thần, ai cũng biết Phó tổng thủ đoạn sắc bén, ai cũng biết lợi nhuận nửa năm nay của Cẩm Thành Hoa Đình giảm rất nhiều so với năm ngoái, mặc dù trọng tâm của Phó thị không phải là khách

sạn, nhưng cũng khiến cho người phụ trách sợ hãi, sợ Phó Lễ Hành đến đây tính sổ.
Nào biết sau khi Phó Lễ Hành vào văn phòng, chỉ nói trích lục video giám sát vào ngày 6 tháng 9 bảy năm về trước.
Video giám sát của bảy năm trước? Ai còn giữ cái này chứ, nhất là khách sạn lớn như Cẩm Thành Hoa Đình, cứ nửa năm lại phải xóa một lần chứ, ông chủ bình thường cũng không đến đây, sao hôm nay lại phát sinh vấn đề nan giải như vậy, mặc dù người phụ trách không rõ mục đích của Phó Lễ Hành nhưng vẫn triệu tập nhân viên kỹ thuật của khách sạn, mặc kệ dùng phương pháp gì cũng phải đem video giám sát bảy năm trước khôi phục lại, cũng may nhân viên kỹ thuật của Cẩm Thành Hoa Đình rất có năng lực, hơn nữa quản lý đội bảo an làm việc rất có trách nhiệm, những video trước đây đều sao lưu riêng biệt, khi Phó Lễ Hành xem được video giám sát ngày 6 tháng 9 của bảy năm trước thì cũng đã chạng vạng rồi.
Phó Lễ Hành ngồi trong phòng khách sạn, video giám sát chuẩn bị phát trên máy tính, anh cũng không biết mình vì cái gì mà phải làm chuyện buồn cười như vậy.
Không biết cũng không nghĩ ra, nhưng lại đến đây.

Ngay sau đó, video giám sát bắt đầu phát---------
Trong màn hình, anh và cô từng gặp nhau trong thời gian ngắn ngủi 10 giây.
Trí nhớ của anh không có sai, chỉ là khi hình ảnh xuất hiện trước mắt anh, anh giống như trở về 7 năm trước.
Khi cô 18 tuổi có mái tóc dài và thẳng, kẹp tóc bằng ngọc trai được cài bên tai, chắc là xu thế thịnh hành của năm đó, bây giờ nhìn lại cũng không thấy quê mùa, ngược lại khi đó cô thật sự thuần khiết và ngọt ngào.
Cô mặc một chiếc đầm thướt tha màu tím, cô đứng chờ thang máy, tâm trạng không tốt vẫn luôn cúi đầu.
Khi đó anh cũng còn rất trẻ, bảy năm trước khi đó cũng chỉ mới tốt nghiệp không lâu, cửa thang máy mở ra, anh từ trong thang máy đi ra, qua loa hời hợt nhìn cô một cái.
Cô giống như không nhìn thấy anh, cả người đều đắm chìm trong thế giới của mình, cô đi ngang qua người anh đi vào thang máy.
Hai người đi qua nhau.
Khi đó anh không nghĩ đến cô sẽ trở thành vợ của mình.
Hóa ra sinh nhật 18 tuổi của cô lại có dạng này sao?
Phó Lễ Hành ngồi trước bàn làm việc, xem đi xem lại đoạn này, tự nhiên lại nhớ đến chuyện trợ lý đặc biệt Chu nói.

Anh không phải cô, không hiểu được khi 18 tuổi cô nghĩ gì, hoặc là nói, khi 25 tuổi cô nghĩ gì, anh cũng không hoàn toàn hiểu được, chính là ngày này, anh đã gặp qua cô, ngày này, tất cả mọi người đều xem nhẹ sinh nhật của cô, chỉ có Tần Dịch là nhớ rõ, hơn nữa còn vì cô mà bắn pháo hoa chúc mừng, cô cảm động cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Anh không phải người thích rình coi, đối với chuyện của cô và Tần Dịch qua lại cũng không có hứng thú, tất cả đạo lý anh đều hiểu được, cũng biết mình phải làm gì cho thích hợp nhất, nhưng ở sâu trong nội tâm lại đang ghen tỵ.

Loại cảm giác ghen tỵ này đối với anh mà nói quá mức xa lạ, đến một cách bất ngờ khiến anh không kịp trở tay.
Khi con người ta không thể khống chế được cảm xúc, khó tránh khỏi sẽ nói ra những điều trái ý mình, làm một số việc sau đó nhớ lại mọi chuyện thì sẽ hối hận, để tránh cho chuyện này xảy ra, Phó Lễ Hành quyết định dành một đêm để tiêu hóa cảm xúc này.
Đồng Vũ Vụ nhận được điện thoại của Phó Lễ Hành nói hiện tại anh phải đi công tác, cô cũng không nghĩ nhiều, dù sao vào ngày sinh nhật của cô hạng mục bên New York xảy ra vấn đề, anh phải đi công tác là chuyện bình thường thôi.
Cô còn có chuyện khiến mình phải phiền lòng, điện thoại cho nhà hàng gọi cơm tối, vẻ mặt không muốn ăn cơm, rồi tắm bồn, sau khi khi làm các bước chăm sóc da thấy thời gian đã hơn 10 giờ tối.
Trong khoảng thời gian này Phó Lễ Hành vẫn luôn bồi bên cạnh cô, cô đã quen như vậy, tối nay phải ngủ một mình, cô vẫn chưa thể thích ứng được.

Cô nằm trên giường lăn qua lăn lại, đoán anh có thể vẫn còn trên máy bay, cũng có thể đã xuống máy bay tới khách sạn rồi, cô mò tay xuống dưới gối lấy điện thoại, lặng lẽ gửi tin nhắn trên Wechat cho anh: [Ngày đầu tiên Fufu không ở nhà, Wuwu rất nhớ anh ấy.]
Thật ra cô muốn thu hồi tin nhắn trên Wechat này, nhưng chần chừ một lúc cũng không có động tĩnh gì, qua hai phút có muốn thu hồi cũng vô dụng.
Đồng Vũ Vụ nghĩ Phó Lễ Hành đã nhìn thấy tin nhắn này, lăn lộn ở trên giường, vùi mặt vào trong gối, bên tai có chút nóng lên.
Cô thỉnh thoảng nhìn xuống điện thoại, giống như đang sợ làm phiền ai đó, mở ra một khe nhỏ để xem xét có tin nhắn trả lời hay không.
Đáng tiếc……không có!
Không phải anh vẫn còn ở trên máy bay chứ? Hay là đã ngủ rồi.
Đồng Vũ Vụ nhắm mắt lại đếm cừu rồi lại tưởng tượng đến thần tượng trong nội dung tiểu thuyết, ngay khi cô vừa buồn ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng động, ban đêm quá mức yên tĩnh, cho dù cô đã đóng cửa phòng cũng nghe thấy âm thanh dưới lầu có người đang mở cửa.
Cô kinh sợ ngồi dậy.
Ngay sau đó trong đầu cô hiện lên nhiều suy đoán……không phải là trộm chứ?
Hệ thống bảo an của biệt thự này không phải là loại tiên tiến nhất sao? Nếu có người đột nhập vào, chuông báo động nhất định sẽ vang lên.
Cô xuống giường đi tới cửa, cô còn chưa quyết định sẽ khóa trái cửa phòng ngủ hay là mở nó ra thì cửa đột nhiên mở ra.
Người đứng ở cửa là Phó Lễ Hành mặc tây trang mang gọng kính màu vàng.
Đồng Vũ Vụ ngạc nhiên, ý thức còn chưa phản ứng lại, cơ thể đã nhanh chóng chạy qua, vui vẻ nhảy lên người anh, Phó Lễ Hành thuận thế đưa tay ra đỡ lấy cô.
Cô vui vẻ hí hửng không thôi: “Anh không phải đi công tác sao! Sao lại trở về rồi!”
Người đáng lẽ phải đi công tác lại đột nhiên xuất hiện ở nhà! Chuyện này cũng quá tốt rồi!
Phó Lễ Hành có thể dễ dàng đỡ lấy cô, trong mắt anh hiện lên vẻ bất đắc dĩ, khi anh ở khách sạn tăng ca làm việc, nhận được tin nhắn của cô, lại xúc động một lúc, cầm chìa khóa xe lái về nhà.
“Hiện tại hủy bỏ rồi.” Anh trả lời như vậy.
Hiện tại hủy bỏ không phải là nói anh đi công tác, mà là nói anh ghen tỵ…….


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện