Nam Sơ trả lời rất nhanh: Bỏ thuốc lá có ích lợi gì?
Lâm Lục Kiêu ngồi tựa vào ghế, một tay cầm điện thoại di động, một tay đặt lên cửa sổ xe, mu bàn tay dán lên môi, đây là thói quen khi anh suy tư, hồi lâu, nhắn xuống thật nhanh: Có lợi với thân thể em.
【Con nhóc thối tha:...Không có động lực bỏ thuốc, động lực sống nữa, anh phải cho em. 】
Lâm Lục Kiêu nhíu mày một cái, vừa muốn nhắn lại, ngay sau đó, lại tới một tin.
【Con nhóc thối tha: Chẳng hạn như, bỏ thuốc một tuần, anh ăn cơm với em, bỏ thuốc hai tuần, nắm tay, bỏ thuốc một tháng...Hmm... 】
Lâm Lục Kiêu rầm rì một tiếng, cười ra tiếng, nhét di động vào kính chắn gió phía trước, không để ý đến cô nữa.
Điện thoại lại rung lên.
Anh chống vào bệ cửa sổ, mu bàn tay chống lên khóe miệng, liếc một cái, không có phản ứng.
Một lát sau, lại rung thêm một cái.
Anh quay đầu lại liếc mắt nhìn, cau mày, có chút phiền não đưa tay lấy di động, trượt mở, tin cuối hiện lên trên màn hình là một hình ảnh, một cái chậu sắt, mấy điếu thuốc lá xịn, đốt một nửa.
Đồng đội bên cạnh nhìn hình hơi thấy tò mò, ghé đầu liếc mắt, sợ ngây người, “Mẹ nó, ai đây? Thuốc này cũng hết mấy tháng tiền lương của tôi đó.”
“Một người bị bệnh thần kinh.”
Lâm Lục Kiêu nhét điện thoại vào túi, nói.
...
Quả thật hôm sau Nam Sơ bỏ thuốc.
Mấy ngày nay đi quay chụp cũng chỉ ngoan ngoãn ngồi một bên đọc sách, trong túi luôn có một hộp kẹo, khi nào không nhịn được thì ăn hai viên, ngay cả Thẩm Quang Tông cũng cảm thấy có phải đầu óc con nhóc này bị dập rồi hay không mà đổi tính.
Ngay cả anh đưa thuốc cho cô, cũng bị Nam Sơ không để mắt tới.
Thẩm Quang Tông suy nghĩ từ đầu đến cuối chuyện này có chút quỷ dị, thừa dịp lúc Nam Sơ đang nghỉ ngồi vào gần cô hỏi mấy câu, kết quả con nhóc này nói thẳng một câu chặn anh lại, “Anh ngồi xa một chút, một thân mùi thuốc làm tôi nghiện.”
“Mẹ nó, cô đổi tính rồi sao?”
“Quý trọng mạng sống.”
“Đm không phải bị ung thư phổi chứ? Nếu như cô bị bệnh phải nói với công ty! Bất luận nói cái gì, cũng không thể không điều trị!”
Nam Sơ cúi đầu lật kinh phật, phất tay một cái: “Cút đi.”
Mấy ngày sau, Hàn Bắc Nghiêu biết được chuyện này, tự mình đến trường quay ngồi trong lều quan sát một ngày, xác định Nam Sơ một điếu thuốc cũng không đụng, lắc đầu không thể tin được cho người gọi Tây Cố qua, gác chân nhàn nhã nằm ngửa ở trên ghế, đưa mắt nhìn, quan sát cô gái nhỏ chưa tới mét sáu trước mắt.
Nắng nóng sau lưng, Hàn Bắc Nghiêu lại phát hiện cô gái nhỏ này đang phát run.
Đây là lần thứ ba Tây Cô thấy sếp lớn, cô cũng không biết tại sao mình lại phát run, thật ra nhìn gương mặt điển trai của Hàn Bắc Nghiêu, vẫn có chút sợ, đại khái là bình thường vẫn hay bị Thẩm Quang Tông đe dọa.
Chỉ cần Nam Sơ có chút chuyện gì, Thẩm Quang Tông lập tức gằng giọng lên rống cô.
“Cô có biết trước kia Hàn tổng làm gì không? Hả!?”
“Cô có biết cô làm vậy là gây phiền phức cho Hàn tổng không? Cô có biết Hàn tổng nổi giận lên sẽ đáng sợ thế nào không?! Tôi theo Hàn tổng làm việc nhiều năm rồi, chỉ thấy ngài ấy nổi giận một lần, làm tôi cả nửa năm không dám vào phòng làm việc của ngài ấy!”
“Nam Sơ là lá bài tẩy cuối cùng của Hàn tổng! Nếu có chuyện gì xảy ra! Cô có biết Hàn tổng sẽ ném cô ra biển làm mồi cho cá không!”
Tây Cố rụt cổ: “Giết....Người là phạm pháp....”
Thẩm Quang Tông cười lạnh một tiếng, tiếp tục đe dọa cô: “Ở trong công ty này, Hàn tổng chính là luật!”
“...”
Hiện tại Tây Cố nhìn thấy anh đúng là không cách nào để chân mình hết run.
Hàn Bắc Nghiêu chỉnh lại mắt kính, “Cô lạnh lắm sao?”
Tây Cố rụt cổ, “Không có...Không có.”
Hàn Bắc Nghiêu cười môt tiếng, nhướn mày lên, “Có cần người lấy áo khoác cho cô không?”
Muốn nóng chết cô sao?!
Tây Cố lắc mạnh đầu, “Không, không, không, tôi rất nóng.”
Hàn Bắc Nghiêu nhìn cô cười.
Trong lòng Tây Cố rơi lộp bộp, cười đến mức yêu nghiệt như vậy!
Cổ họng phát run nói: “Hàn…Tổng, tôi tôi...Phải đi... Trang điểm lại... Cho Nam Sơ.”
Hàn Bắc Nghiêu: “...”
Lại là người nói lắp?!
Hàn Bắc Nghiêu ngoắc tay với Tây Cố, “Lại gần chút.”
Tây Cố dịch về trước từng bước.
Hàn Bắc Nghiêu cau mày: “Tới chút nữa.”
Tây Cố lại dịch từng bước.
Không nhịn được, “Cô tới gần chút nữa tôi sẽ ăn cô sao?”
Đi về trước, đi về trước.
“Gần đây Nam Sơ có bị kích thích chuyện gì không?”
Tây Cố lắc đầu, “Thật thật...Thật sự không có.”
“Cô nói liền được không?”
“Được.”
“Tôi hỏi cô lần nữa, gần đây cô ấy có gì khác thường không.”
Tây Cố trả lời nhanh, “Thật là... Không có.”
Tây Cố cứ như vậy bị Hàn Bắc Nghiêu lôi kéo đặt câu hỏi hơn một giờ, cho đến khi Nam Sơ đến tìm người, giải cứu Tây Cố thoát khỏi ma trảo.
Chờ Tây Cố đi xa, mới hỏi người đàn ông đang nằm trên ghế, “Gần đây anh rất rãnh rỗi?”
Hàn Bắc Nghiêu như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng Tây Cố chạy chối chết, trả lời: “Tôi phát hiện cái người nói lắp này chơi rất vui.”
“Tây Cố?”
“Ừ.”
“Anh muốn tôi giữ khoảng cách với em ấy.”
“...”
Hàn Bắc Nghiêu đeo kính lên, cố làm vẻ kinh ngạc hỏi: “Thế nào? Em vừa ý cô bé này?”
Nam Sơ: “... Em ấy rất đơn thuần, không thích hợp với anh.”
Hàn Bắc Nghiêu không lưu tâm, “Có thích hợp hay không phải thử qua rồi mới biết, nhưng mà chuyện của tôi em đừng quan tâm, em cứ chụp ảnh cho tốt là được rồi, nghe nói gần đây em bỏ thuốc, rất tốt, rất rực rỡ, hi vọng em vẫn rực rỡ như vậy dưới ánh mặt trời. Dù sao phụ nữ rực rỡ như vậy mới có thể được yêu.”
Sau khi Hàn Bắc Nghiêu đi, Nam Sơ nhận được điện thoại của Lâm Khải, hẹn cô buổi tối đi uống rượu.
Nam Sơ cự tuyệt, Lâm Khải không bỏ qua khuyên cô, “Tôi mới phát hiện được một quán, không khí và rượu ở đó ngon cực kỳ! Đi cùng đi!”
Nam Sơ lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt.
Lâm Khải kinh ngạc đến đần ra, tình bạn giữa cậu và Nam Sơ dựa trên việc uống rượu và hút thuốc, hay thường nói là bạn nhậu, Nam Sơ uống rượu rất lợi hại, hơn nữa còn rất hiểu biết về rượu, cứ như từ nhỏ đã vậy, hai người quen biết nhau tại quán rượu ở Milan, ông chủ quán rượu nói cho cậu biết, Nam Sơ là cô gái uống rượu tốt nhất ông từng thấy, Lâm Khải mới nhất thời tò mò muốn uống rượu với cô, kết quả không ngờ con nhóc này thật sự uống rất siêu, hơn nữa còn có thể uống đồng thời sáu bảy loại rượu.
Cô nói cô muốn bỏ rượu, giống như thiên tài Piano muốn đổi nghề đi làm đầu bếp, Lâm Khải đơn giản không sao hiểu được, “Tại sao!”
“Quý trọng mạng sống, cách xa rượu và thuốc lá.”
Lâm Khải: “Đột nhiên cô muốn sống như vậy, làm tôi thấy rất sợ.”
Nam Sơ: “Lâm Khải.”
“Làm gì!?”
“Chúng ta hãy cùng sống rực rỡ lên.”
“...”
Nam Sơ cúp điện thoại, yên
lặng nửa khắc (1 khắc = 15ph), nhắn một tin nhắn gửi đi.
...
Bên kia, Lâm Lục Kiêu đang ở bên ngoài bổ túc cho tân binh, các tân binh mới vừa vào ngũ ý chí chiến đấu rất sục sôi, huấn luyện xong một vòng, mỗi một người đều ủ rủ tựa như trái cà---- phơi nắng. Buổi tối Lâm Lục Kiêu giảng cho bọn họ học một khóa lý luận quân sự, kiến thức phòng cháy, các tân binh vây lấy anh hỏi, “Các anh lúc nhập ngũ cũng như vậy sao? Tuần đầu tiên chắc chắn không, tôi cảm thấy chúng tôi rất lợi hại, nhiều mục như vậy cũng làm xong hết.”
Lâm Lục Kiêu cúi đầu cười, đóng sách lại, chỉ đạo viên đứng bên cạnh bục giảng, không đợi anh nói chuyện, lập tức lên tiếng, “Các cậu chỉ là một đám nhóc, nếu ném các cậu vào trong đội của huấn luyện viên Lâm, không tới một tuần, tất cả đều cuốn xéo hết.”
Chỉ đạo viên chỉ vào đám nhóc này, quở trách từng việc đã làm, “Buổi chiều mang vật nặng chạy đã đạt yêu cầu chưa? Các cậu là phòng cháy, đến lúc đó các cậu đỡ súng bắn nước còn nặng hơn bao cát buổi chiều gấp mấy lần! Thời điểm Lâm đội bọn họ nhập ngũ, một ngày hít đất mấy trăm cái mấy cậu có biết không? Có biết so với các cậu chạy còn nhiều hơn mấy vòng có biết không? Lâm đội đây là chiếu cố các cậu! Cậu còn không biết vui mừng, còn đòi hỏi với huấn luyện viên cái gì?!”
Phía dưới bị giáo huấn không một tiếng động, nhưng vẫn có mấy tân binh cảm thấy không phục.
Lâm Lục Kiêu đứng trước bục, vành nón che nửa khuôn mặt, hàm dưới buộc chặt, đường cong lưu loát, thời điểm anh nghiêm túc, quả thật làm người ta thấy sợ.
“Không phải là chiếu cố các cậu, đây là quân đội, không có việc chiếu cố như vừa nói, ngươi nào đi vào cũng phải tuân thủ quy cũ. Mỗi một hạng mục huấn luyện các cậu, sau này thời điểm súng thật đạn thật đều là bảo vệ tính mạng, để các cậu cứu người, chờ đến lúc đó không có ai cứu các cậu hết. Dù sao đi nữa vẫn là câu nói kia, nếu đã chọn con đường này, không chịu được, chịu được, cũng phải chịu, đàn ông vai không gánh những thứ này, chẳng lẽ muốn phụ nữ trẻ em gánh cho các cậu? Vào quân đội, thì đồng nghĩa với việc giao mạng mình cho quốc gia, cậu là rồng thì phải lượn, có là hổ cũng phải bò.”
Nghe được câu nói sau cùng,.dường như nhiệt huyết được thổi lên, các tân binh mãnh liệt vỗ tay. Mọi người đàn ông luôn ôm ấp một tính cách anh hùng, vừa nghe bảo vệ quốc gia, bảo vệ vợ con, lại trong nháy mắt cảm giác mình to lớn hản lên, buổi tối lúc gọi điện cho bạn gái, cũng không quên nói những lời của Lâm Lục Kiêu hôm nay, trong nháy mắt cảm giác mình lộ rõ vẻ đàn ông vô cùng.
Các tân binh mới vào cũng cảm thấy vị huấn luyện viên Lâm này quả thật rất đàn ông, dáng dấp lại đẹp trai, rất tuyệt vời. Những binh lính gàn bướng gây chuyện thấy Lâm Lục Kiêu cũng cung cung kính kính hành quân lễ, gọi một tiếng Lâm đội.
Trên đường trở về ký túc xá, chỉ đạo viên thanh âm khen ríu rít, “Rốt cuộc vẫn là người đọc sách làm công tác văn hóa, tuy là nói như nhau, hù dọa bọn họ đến rắm cũng không dám thả!”
Lâm Lục Kiêu cúi đầu nhìn tin nhắn, không lên tiếng.
Chỉ đạo viên đẩy vai anh, “Lần trước lãnh đạo tìm cậu nói chuyện gì?”
“Cuộc thi tháng sau.” Lâm Lục Kiêu cũng không ngẩng đầu lên, ngón tay gõ thật nhanh trên điện thoại.
“Vậy sau này gặp mặt phải kêu một tiếng lãnh đạo, được rồi, cũng coi là hết khổ.” Chỉ đạo viên vỗ vỗ vai anh, đi về một con đường khác: “Được rồi, cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi đi điểm danh.”
Lâm Lục Kiêu trở lại ký túc xá, bỏ sách lên bàn, nằm lên giường, gác chân, nhíu mày, suy nghĩ những lời chỉ đạo viên vừa nói.
Trong chốc lát, điện thoại lại rung lên.
Anh đưa tay qua cầm lên.
【Con nhóc thối tha: Bỏ thuốc một tuần, cầu xin phần thưởng. 】
Lâm Lục Kiêu: Ở bên ngoài dạy bổ túc.
【Con nhóc thối tha: Chờ anh quay lại, chúng ta cùng ăn cơm? 】
Lâm Lục Kiêu: Nói sau.
【Con nhóc thối tha: Cứ quyết định vậy đi. 】
Lâm Lục Kiêu:...
【Con nhóc thối tha: Vừa rồi em của anh hẹn em đi uống rượu, em cũng không đi, còn giúp anh dạy dỗ cậu ta đó. 】
Lâm Lục Kiêu: Cuối tuần tôi trở về
【Con nhóc thối tha: Đến lúc đó cùng nhau ăn cơm, chỉ hai chúng ta? 】
Lâm Lục Kiêu: Ừ.
【Con nhóc thối tha: Vậy em đặt chỗ. 】
Lâm Lục Kiêu: Có một điều kiện.
【Con nhóc thối tha:? 】
Lâm Lục Kiêu để chân xuống, ngồi thẳng, hốc mắt đĩnh sâu, môi mím chặt, rất nghiêm túc nhắn trả lời:
Đừng mặc giống như lần trước