Editor: Thoa Xù
Cơm nước xong, Dương Chấn Cường mới dẫn mọi người đến hội trường lầu hai để tham quan học hỏi về phim tuyên truyền phòng cháy trước đây. Xem đến cuối cùng, tất cả mọi người đều hơi trầm mặc.
Thật ra thì chính là một bộ phim tài liệu, tên là “Nghề kỵ binh của quốc gia”, phóng viên và nhiếp ảnh gia quay phim chụp ảnh hiện trường cứu viện rất nhiều, nhạc đệm rung động.
Thế lửa ngất trời; gió quỷ lượn vòng; thân núi sụp đổ; sóng thần lũ lụt; bệnh dịch mất mùa.
Vẫn luôn có thể nhìn thấy những bóng dáng như vậy, không màng mưa gió, không sợ con đường phía trước, thấy chết không sờn.
Có một đoạn hình ảnh đặc biệt đẹp khiến người ta rung động.
Một người dân ở lầu tám, chung cư cũ nát, bức tường đầy tro bụi, ống nước đã lâu không tu sửa, lung lay xiêu vẹo, đứa bé tám tháng tuổi bị kẹt trong cửa sổ chống trộm, nhân viên cứu hỏa làm ròng rã cho tới trưa, có người treo ngược, có người đu giữ giữa không trung, mất rất nhiều sức lực mới cứu được đứa bé ra khỏi cửa sổ chống trộm.
Lính cứu hỏa trả đứa bé lại cho ba mẹ.
Ba mẹ quỳ xuống đất, dập đầu cảm ơn, khóc đến không thành tiếng, bên tai đều hỗn độn, lúc người chiến sĩ phòng cháy chửa cháy rời đi đã chào một cái theo thông lệ.
Đứa bé bị ba mẹ ôm vào trong ngực, đôi mắt đen lúng liếng mở to, giống như đang nghe ngóng thế giới, ba giây sau, cũng bắt chước theo dáng vẻ của chiến sĩ phòng cháy chữa cháy, chào lại một cái, mặc dù dáng vẻ nghiêng lệch non nớt không quá tiêu chuẩn, nhưng vẻ tôn kính trên nét mặt thì ai cũng có thể nhìn ra.
Nam Sơ nhớ đến một câu trong “Nghiêm Hoa Kinh”.
—— Không cầu yên vui cho mình, chỉ mong chúng sinh được thoát khỏi đau khổ.
Hình dung về họ không thể thích hợp hơn.
Xem xong phim tài liệu, cảm xúc nhất thời không thể dịu đi, lúc mọi người còn đắm chìm trong thương xuân bi thu (*) thì bị một câu nói của Lâm Lục Kiêu đưa về thực tại.
(*) Thương xuân bi thu: cảnh vật biến hóa tự nhiên theo mùa khiến lòng người buồn thương không rõ lý do, ý ở đây là xem xong đoạn phim cảm xúc chìm đắm không rút ra được.
Anh đứng trước màn ảnh, dáng vẻ nghiêm chỉnh, thân thể thẳng tắp.
"Ngày mai cuộc huấn luyện tân binh chính thức bắt đầu, khổ cực là chuyện tất nhiên, không thể uổng phí lần gặp này, tối nay mọi người nghỉ ngơi thật tốt đi."
Cả đám tân binh như đang đối mặt với kẻ đại thù.
Đến giờ này Nghiêm Đại vẫn chưa hoàn hồn sau cuộc chạy hai ngàn mét buổi chiều, vừa nghe lúc này mới bắt đầu, trong lòng có suy tính, chọc chọc Nam Sơ, "Này, hai đứa mình cùng rút lui đi, được không? Tôi thấy thân thể này của cô cũng chịu không nổi đâu, tôi cũng không muốn vướng vào khổ cực này, biết là bọn họ vất vả, tụi mình quay về quay phim là được rồi đừng gây thêm phiền phức cho họ."
Nam Sơ liếc nhìn cô ta, "Muốn đi thì cô đi đi, tôi không đi."
"Một mình tôi trở về, không phải tôi sẽ bị Hàn tổng lột da sao?!" Nghiêm Đại bĩu môi, "Cô ở lại làm gì chứ?! Nơi này có gì đáng để cô ở lại?"
Ánh mắt Nam Sơ nhìn chằm chằm sân khấu, "Tự nhiên thấy thích."
Nghiêm Đại nhìn theo tầm mắt của cô, sân khấu trống rỗng, ngoại trừ Lâm Lục Kiêu đang đứng xoay lưng cuộn màn hình, cô ta thật sự nhìn không ra mấy thứ đồ này có gì đáng giá để cô thích?
Lâm Lục Kiêu? Chắc chắn không phải, tuy đội trưởng là kiểu rất nam tính, nhưng mà nữ diễn viên nào không muốn gả vào nhà giàu có để tiến vào con đường quyền quý, một trung đội trưởng cỏn con này tuyệt đối không hấp dẫn được bọn họ, ít nhất cô ấy tuyệt đối sẽ không thích kiểu hình mẫu này.
Nhưng nếu như chỉ đơn giản là muốn xảy ra chút gì đó, ngược lại là một lựa chọn không tồi.
Nghĩ như vậy, tự nhiên không nhịn được tưởng tượng ra dáng vẻ Lâm Lục Kiêu cởi quần áo.
Nam Sơ phát hiện khác thường, nghiêng đầu liếc nhìn cô ta, "Cô nghĩ muốn cái gì đó?"
Sắc mặt Nghiêm Đại ửng hồng, ánh mắt ngập nước nhìn về hướng khác, bị Nam Sơ kéo trở về, ánh mắt né tránh, "Mới không muốn á."
Nam Sơ nhìn chằm chằm cô ta một hồi, một hồi lâu, mới từ từ thu hồi ánh mắt.
Nghiêm Đại tự cho là không có bị phát hiện, thở dài nhẹ nhõm, vứt tư tưởng lộn xộn ra sau đầu.
......
Đêm đầu tiên ở phòng cháy chữa cháy coi như yên tĩnh, ba người họ ngủ thẳng tới năm giờ rưỡi, vậy mà đã cách giờ rời giường nửa tiếng rồi.
Nam Sơ là người đầu tiên tỉnh giấc, mới vừa ngu ngơ ngái ngủ ngồi dậy, cửa phòng đột nhiên bị bật ra, đúng lúc vị trí giường của của cô đối diện với cửa, giường dưới, ánh sáng nhức mắt lập tức ập vào, cô đưa tay che mắt.
Sau đó, nhìn lén qua mấy kẽ ngón tay.
Chống lại ánh sáng buổi sớm, bóng người thon dài đứng ở cửa, mặc đồng phục gọn gàng sạch sẽ, ngay cả viền nón và đường nét cũng khớp với ánh sáng.
Ai đó đã nói rằng, chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới chính là vừa mở mắt vào buổi sáng, là có thể nhìn thấy mặt của anh.
Cô nàng mặc đồ ngủ ngồi xếp bằng ở trên giường, dựa vào sau lưng tường, chăn nhăn nhúm đắp trên đùi, tóc thả ra lộn xộn, làn da trắng ngần bị chiếu sáng rực.
Hình ảnh như vậy, giống như cảnh trong mơ.
Thời gian chìm đắm, một tiếng bước chân trầm ổn, không biết Lâm Lục Kiêu đi tới trước giường cô từ lúc nào, hai tay bỏ túi, hơi khom lưng, ngang tầm mắt cô, khoan thai hỏi cô: "Công chúa, có cần bưng bữa sáng đến cho em không?"
Giống như thật sự có thể cung cấp bữa sáng vậy.
"......"
Cơ thể anh lại hạ xuống một chút, vẫn cười, lần này ánh mắt mang theo vẻ hài hước: "Dứt khoát gọi xe cho em, tiễn em về nhà được không? Hả?"
"......"
Cảm xúc đè nén.
Nam Sơ dụi mắt, "Mấy giờ rồi?"
Tiểu đội trưởng Thiệu đứng ở ngoài cửa, yếu ớt nhắc nhở: "Năm giờ rưỡi, thể dục buổi sáng đã qua nửa giờ rồi."
Lâm Lục Kiêu đứng thẳng, đôi tay bỏ trong túi, nhướng mày cúi xuống nhìn cô.
Hai người kia cũng tỉnh giấc.
Từ Á dụi mắt, giọng nói hoảng hốt: "Đội trưởng?"
Sắc mặt Nghiêm Đại ửng hồng.
Cuối cùng Lâm Lục Kiêu liếc nhìn Nam Sơ, cũng không quay đầu lại, dừng ở cửa, cúi đầu nhìn đồng hồ, "Năm phút nữa, tập họp ở bãi tập, trễ một giây tăng một vòng."
Nói xong cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Tiểu đội trưởng Thiệu thừa lúc Lâm Lục Kiêu đi xa, âm thầm ở ngoài cửa nhắc nhở họ, "Mấy cô nhanh lên!! Ngàn vạn lần đừng đến trễ!"
Gương mặt đen quơ tay múa chân, dáng vẻ vô cùng lo lắng nhìn qua thật sự có hơi buồn cười.
Từ Á hơi trách móc nhìn Nam Sơ: "Chị à, sao chị không gọi tụi em dậy chứ?"
"Tôi cũng vừa mới dậy." Nam Sơ lạnh nhạt trả lời rồi vén chăn đứng lên, cô có thói quen ngủ trần, ở đây cô chỉ có thể mặc đồ ngắn tay, nếu không với loại tình huống như hôm nay, sẽ bị người ta thấy sạch sẽ, phía dưới chỉ mặc một cái quần đùi, lộ ra một đôi chân thẳng tắp cân xứng, ánh mắt Từ Á lườm một cái, bĩu môi, không nói thêm gì nữa.
Nhà tập thể nữ không có camera, ban đầu camera được đặt trên giá đỡ, lại bị Từ Á và Nghiêm Đại quyết liệt yêu cầu tổ chương trình gỡ đi.
......
Ba người chạy ra bãi tập trước phút cuối cùng.
Mấy máy quay đều hướng về phía các cô, mấy nhân viên công tác rõ ràng có chút hả hê.
"Thấy không, đạo diễn hận không thể để chúng ta xuất hiện xấu xí hơn, họ phát ra thì sẽ tăng rating." Nghiêm Đại nói thầm.
Nghiêm Đại mới thoa son được một nửa đã bị Từ Á kéo đi, Nam Sơ dứt khoát không trang điểm, ba người đứng ở ngoài hàng ngũ, Lâm Lục Kiêu cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ, trầm giọng bảo các cô đứng vào hàng ngũ.
Thấy Lâm Lục Kiêu không có biểu cảm gì, trong lòng mới vừa thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Người trước mặt lập tức mở lời, giọng nói sóng nước chẳng xao, giống như đang nói một chuyện rất bình thường, "Đến trễ một lần nữa, tôi mời các cô rời khỏi đơn vị."
Ngày đầu tiên là huấn luyện thể chất.
Cái gọi là huấn luyện thể chất chính là các loại chạy cự li dài chạy cự li ngắn, còn có chạy mang vật nặng, hôm nay huấn luyện chạy mang vật nặng, Lâm Lục Kiêu trực tiếp bảo tiểu đội trưởng Thiệu phát cho bọn họ mỗi người một bao cát.
Nam hai chân hai kg, nữ hai chân một kg.
Tiểu đội trưởng Thiệu vừa buộc vào chân mình vừa làm mẫu cho mọi người, "Cái này có kỹ xảo, lúc buộc phải quấn quanh, mọi người phải nhìn cho kỹ, phải chú ý mối buộc, nếu không bao cát sẽ rất dễ bị tuột, hơn nữa sẽ làm tổn thương đến mắt cá chân của mọi người."
Chỉ dạy hết ba phút, mấy đội viên buộc lung tung lộn xộn.
Lâm Lục Kiêu lấy đồng hồ bấm giờ ra, quét mắt một vòng, "Cho mọi người một phút, chỉnh sửa lại."
Mọi người vụng về chỉnh sửa một phen, ngẩng đầu lên lần nữa thì Lâm Lục Kiêu trực tiếp đứng trước mặt một đội viên nam, vỗ vỗ vai anh ta, "Cậu chạy hai bước."
Mục Trạch mới vừa chạy hai bước, bịch, bao cát rớt xuống.
Lâm Lục Kiêu lại chỉ Từ Á: "Nhấc chân lên."
Từ Á làm theo, vừa nhấc chân, bao cát lập tức rơi xuống.
Anh đi tới, khom lưng nhặt bao cát của Từ Á lên, đặt trên mắt cá chân của mình, ra tay quấn mấy vòng rất nhanh, buộc chắc lại, lại hỏi, "Nhìn hiểu chưa?"
Mọi người gật đầu.
Vừa dứt lời, một bao cát rơi bịch xuống phía trước.
Lâm Lục Kiêu nhìn sang.
Là Nam Sơ.
Nam Sơ vừa khom lưng nhặt vừa to gan nói: "Tôi vẫn không hiểu cho lắm, haizz."
Lâm Lục Kiêu im lặng nhìn cô.
Nam Sơ hỏi với vẻ mặt chân thành, "Anh nói phải làm thế nào ấy nhỉ? Chỗ này quấn quanh mấy vòng hả? Buộc nút nơ cái gì?"
Lâm Lục Kiêu đứng hồi lâu, qua nét mặt của cô không tìm ra được chút giả vờ nào, dáng vẻ giống như thật sự chăm chỉ học hỏi, lúc này mới đi tới trước mặt cô, hơi ngồi xuống, "Đưa chân ra."
Nam Sơ làm theo.
Anh đứng trước mặt cô, tay nắm mắt cá chân cô, cầm bao cát dưới đất, dán lên, ngửa đầu nhìn cô, lúc ngẩng đầu, đầu mày hơi nhướng lên,
tâm trạng thường thấy của anh, giọng nói trầm thấp, "Nhìn."
Camera quay cận cảnh.
Nam Sơ làm ra vẻ mặt nghiêm túc.
Bàn tay anh dày rộng có lực, nắm mắt cá chân của cô qua lớp quần dài, quần lính hơi dày, Lâm Lục Kiêu vừa chạm vào, dán vào da Nam Sơ hơi ngứa, cảm thấy nóng lên, lại cúi đầu thì Lâm Lục Kiêu cầm sợi dây quấn quanh bao cát trên chân cô, ngón cái bấu vào cơ bắp cô, rõ ràng không hề dùng sức, cô lại tê dại hết cả người.
"Thuận kim đồng hồ ngược kim đồng hồ tất cả ba vòng."
Lúc nói lời này anh hơi ngước đầu lên, yết hầu nhô ra đặc biệt rõ ràng, nhọn, lăn lên hạ xuống theo lời nói, Nam Sơ cảm thấy khiêu gợi nhất chính là lúc anh hút thuốc, lúc hút vào rồi nhả khói ra ngoài, khi đó yết hầu sẽ hơi cuộn lên, cô khao khát muốn nhào tới.
"Từ bên này đưa qua......" Lâm Lục Kiêu vừa nói vừa ngẩng đầu, giống như thật sự đang kiên nhẫn dạy cô.
Tầm mắt của Nam Sơ vẫn luôn ở trên người anh, chỉ cần anh vừa ngẩng đầu thì tầm mắt của hai người liền chạm vào nhau.
Mặc dù ánh mắt không hề che đậy, nhưng Nam Sơ cúi đầu, mái tóc dài che phía trước, che đi mặt của cô, ống kính máy quay vẫn luôn quay mặt Lâm Lục Kiêu và chân cô, không quay lên mặt của cô, tất cả mọi người đều không phát hiện nét mặt của cô, vì vậy cô công khai dùng ánh mắt trần trụi để trêu ghẹo Lâm Lục Kiêu.
Nam Sơ nháy mắt mấy cái với anh, ánh mắt sáng rực.
Cảm xúc rõ ràng.
......
Kết quả cũng rất rõ ràng, đợi đến khi tất cả mọi người bắt đầu chạy mang vật nặng, Nam Sơ chạy mang theo một chân buộc hai bao cát, hai chân tổng cộng hai kg, bằng sức nặng của đội viên nam.
Bóng dáng nho nhỏ lẫn trong đám tân binh, nhìn qua vẫn còn rất ương ngạnh.
Từ Á quan tâm liếc nhìn Nam Sơ, "Chị ơi, chị không sao chớ?"
Tâm tình cô vẫn rất vui vẻ đáp lại: "Không sao cả, lo chạy của cô đi."
Nghiêm Đại nghe tiếng liếc cô một cái, không nói một lời, kiêu ngạo lạnh lùng tiếp tục chạy về phía trước.
Vừa qua khỏi hai trăm mét, ưu khuyết điểm đều lộ ra hết, cộng thêm hai kg bao cát trên chân, thể chất của Nam Sơ vốn yếu, mau chống rớt lại cuối cùng, tiểu đội trường Thiệu đặc biệt chú ý đến cảm xúc của tân binh, anh ta chạy về sau khích lệ Nam Sơ, "Chạy nữa chạy nữa, chờ chạy xong cô tháo bao cát là cả người nhẹ nhàng liền."
Nam Sơ thở hổn hển, sắc mặt đỏ bừng, nói chuyện không ra hơi: "Anh cũng chạy của anh đi, tôi không sao."
Tiểu đội trưởng Thiệu khuyến khích cô: "Cố gắng lên nào! Nam Sơ!"
Nam Sơ bị anh ta chọc cười, tâm tình thoải mái, cúi đầu liếc thấy anh ta buộc mấy cái bao cát, choáng váng: "Sao của anh lại nhiều như vậy?"
Thiệu Nhất Cửu chạy chầm chậm bên cạnh cô: "Đây là trọng lượng huấn luyện bình thường của chúng tôi, đội trưởng đã nới lỏng cho các cô rồi, cũng không theo tiêu chuẩn của tân binh, lúc mới vào, chúng tôi phải mang ít nhất năm kg đấy."
"Lợi hại." Nam Sơ cảm thán.
Thiệu Nhất Cửu cũng là chàng trai trẻ hai mươi mấy tuổi, được người ta khen như thế, vẫn hơi đỏ mặt, gãi gãi sau gáy: "Thật ra cũng tàm tạm, đội trưởng mới lợi hại đấy, trước kia lúc ở trường quân đội, tôi cũng không thể so được với hạng mục mang vật nặng của anh ấy."
Nam Sơ liếc nhìn, mấy camera chính đang trốn dưới gốc cây nghỉ ngơi, không ai đi theo quay cả.
"Đội trưởng của các anh lợi hại như vậy sao?"
Nói đến đội trưởng, đáy mắt Thiệu Nhất Cửu vô cùng sùng kính, "Nhưng anh ấy vừa tốt nghiệp trường quân đội liền bị tiến cử vào Đặc Cần, đội này người bình thường không vào được, trừ khi là tinh anh, nếu không vì sao gọi là Đặc Cần?"
Anh ta dừng một chút, "Nhưng thường thường, người đứng ở vị trí càng cao, thì trách nhiệm phải gánh càng nặng, người khác có thể làm, chúng ta phải làm hơn họ gấp ngàn lần vạn lần, đây mới là giá trị của chúng ta, bằng không thật có lỗi với quốc gia."
Nam Sơ trầm mặc.
"Sao cô không nói gì nữa vậy?" Thiệu Nhất Cửu hỏi.
"Thở không ra hơi rồi."
Từ trước đến giờ cô không biết ăn nói, cũng không biết an ủi người khác, sợ mình vừa nói xong sẽ phá hư không khí nghiêm túc và trang trọng lúc này.
Mặc dù có lúc cô ầm ĩ không đứng đắn, nhưng nơi nên tôn trọng thì cô sẽ tôn trọng, đây là ranh giới cuối cùng.
Thiệu Nhất Cửu dạy cô, "Cô làm theo tôi này, hít thở, hít sâu, thở ra một hơi, cứ như vậy, từ từ sẽ được, sẽ khỏe hơn một chút."
Nam Sơ phát hiện chàng trai này thật đúng là rất đơn thuần, "Tiểu đội trưởng, sao tên của anh gọi là Nhất Cửu vậy?"
"Mẹ tôi nói, một cộng chính bằng mười, chính là thập toàn thập mỹ đó."
"Thiệu Thập Toàn không phải quá tốt sao."
"Mẹ tôi nói cuộc đời phải làm toán cộng nhiều, như vậy mới có thể vui vẻ."
Nam Sơ cười: "...... Mẹ anh là một người hiểu chuyện."
Lúc nói lời này, vừa hay chạy qua một vòng.
Ở vạch kết thúc, người đàn ông cầm bản kiểm tra đánh giá, dõi theo hai người bọn họ.
Nam Sơ không để ý đến anh, nổi lên nhiệt huyết tiếp tục chạy về phía trước.
Lúc chạy đến vòng thứ ba, giờ phút này Nam Sơ chỉ cảm thấy đôi chân cũng không phải là của mình, giống như vận hành máy móc. Phía trước xuất hiện một bóng người, đi về phía cô, là Lưu Hạ Hàn.
Người đàn ông đầu đinh hai mươi chín tuổi.
Dáng vẻ đứng đắn, đường nét rõ ràng, góc cạnh sắc sảo, cả người toát ra mùi vị đàn ông, trong sáu người ở đây, anh ta cực kỳ có vẻ lính.
Lưu Hạ Hàn đi chậm lại, chạy đến bên cạnh cô, Nam Sơ mệt mỏi ngay cả sức nhìn anh ta cũng không có.
Lưu Hạ Hàn kéo cô, bước chân chợt bị người ta kéo ngừng lại, cô lảo đảo một cái.
Người đàn ông trước mặt ngồi xổm xuống, cởi bao cát trên chân cô ra, "Đưa cái này cho tôi, em cứ chạy tiếp như vậy sẽ bỏ đôi chân luôn đó."
Nam Sơ vừa định tránh, mắt cá chân bị người ta nắm được, chỉ có thể kêu: "Tôi không cần giúp đâu."
Mặc dù Lưu Hạ Hàn và Nam Sơ không quen, nhưng hai ngày nay quan sát, phát hiện cô nàng này chính là bướng bỉnh từ trong xương cốt, có gì cũng không thích nói, vẫn luôn chống đỡ cũng không biết là đang dùng sức với ai nữa.
"Tôi không biết vì sao em đắc tội với huấn luyện viên Lâm, nhưng mà thật sự nếu để cho một cô gái như em buộc hai kg bao cát chạy xong, mặt mũi của đám đội viên nam tụi anh cũng không biết để ở đâu nữa."
Anh ta nói xong, quay đầu lại liếc nhìn Lâm Lục Kiêu, xác định anh không phát hiện, nhanh chóng buộc lại rồi vỗ vào vai cô xuất phát.
"Sức mạnh của tình yêu" bị lấy đi.
Nam Sơ chống nạnh đứng tại chỗ hơi dở khóc dở cười.
Cô vẫn còn rất hưởng thụ loại đối đãi đặc biệt này, tại sao đàn ông lại đối xử với bạn như vậy, chỉ đối xử như vậy với một mình bạn, là bởi vì tâm tư anh ấy đang rối loạn, tâm tư anh ấy càng rối loạn thì càng muốn chứng minh bản thân anh ấy không hề có cảm giác với bạn thông qua nhiều cách kkác nhau.
Càng chứng minh, càng loạn.
Cô đã sớm tìm ra cánh cửa rồi, chỉ sợ anh ấy không loạn!
Lưu Hạ Hàn chạy qua vạch kết thúc.
Lâm Lục Kiêu đút hai tay trong túi, một cánh tay đang kẹp bản kiểm tra đánh giá, ánh mắt lướt nhẹ xuống chân anh ta.
"Lưu Hạ Hàn, thêm năm vòng nữa."