*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: windy
Lời này tương đối châm chọc.
Nam Sơ nằm sấp ở trong lòng anh, nhịn không được cười cười, “Bảo tiêu anh đây vóc dáng rất đẹp nha.”
Lâm Lục Kiêu rầm rì một tiếng, không để ý cô, là quyết tâm không quan tâm tới cô.
Mãi cho đến khi trước khi đi ngủ, Lâm Lục Kiêu vẫn canh cánh chuyện này trong lòng, cô vẫn dựa vào anh làm gì cũng không để ý, rửa mặt xong nằm soài trên giường, Nam Sơ cởi quần leo lên, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, nằm ở trên người anh hôn nhẹ, Lâm Lục Kiêu cũng không phản ứng, liền im lặng nằm.
Nam Sơ hôn anh, tay nhỏ sờ loạn ở trên người anh.
Lâm Lục Kiêu nhắm mắt lại, giữ cô lại, tay đè ở trên giường, “Ngủ.”
Nam Sơ không để ý anh, “Tức giận?”
Lâm Lục Kiêu mặt không biểu cảm hừ một tiếng.
Nam Sơ trực tiếp dạng chân ngồi trên người anh, cởi từng cúc áo một.
Cô cọ xát, cảm giác được biến hóa dưới thân, lại cúi thấp người, hôn anh.
...
Cuối cùng cũng làm ai đó không kiên nhẫn, Lâm Lục Kiêu xoay người đè cô ở dưới thân, giơ tay cô, đem lên trên đầu, hai mắt đen láy nhìn chằm chằm cô, “Không muốn ngủ? Hử?”
Dụ tình thành công.
...
Lại làm xong, đã rạng sáng.
Nam Sơ hoàn toàn bị phá rồi.
Thân thể trần truồng nằm sấp ở trên giường, muốn động cũng không động được nữa.
Mấy ngày nay Lâm Lục Kiêu cũng mệt mỏi, giống như không nghỉ ngơi hẳn hoi, kéo cô vào trong ngực, kéo chăn chuẩn bị đi ngủ.
Liền nghe thấy Nam Sơ ghé vào lỗ tai anh, thấp giọng nói: “Kì thực em rất sợ.”
Lâm Lục Kiêu giơ tay tắt đèn, trong phòng nháy mắt tối om, ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu vào, chiếu lên lớp chăn mỏng.
Giọng cô nặng nề, anh ngẩn ra, tay khẽ vuốt theo lưng cô, không lên tiếng.
Nam Sơ từ trong ngực anh ngẩng đầu, “Anh thật sự tức giận rồi à?”
Lâm Lục Kiêu trợn tròn mắt nhìn cô.
Nam Sơ càng cọ đầu vào, chọc chọc, “Hồi nhỏ bị người nắm chặt trong thành phố nhỏ một lần, khi đó đã nghĩ lớn lên phải tìm một người có thể bảo vệ em, say này làm diễn viên, bị người theo dõi...”
“Theo dõi?” Anh cuối cùng cũng nói chuyện, ánh mắt nhíu lại.
Cô gật gật đầu.
Năm mới nhận được một số ảnh khủng bố toàn máu, thậm chí bị người ta khai ra địa chỉ nhà ở, đến dưới lầu nhà cô, cứ nhìn thấy cô liền ném đồ tới, đá, trứng gà, cái gì cũng có.
Có lần bị người theo dõi đến suy nhược tinh thần, buổi tối tỉnh ngủ, cảm thấy ngoài cửa sổ có ánh mắt đang nhìn chằm chằm cô, loại sợ hãi này cùng cô độc là không thể thành lời.
Có đôi khi về nhà khuya cảm thấy phía sau có tiếng bước chân.
Cô trở nên nghi thần nghi quỷ, bên người không có người có thể tin tưởng, Nam Nguyệt Như cảm thấy cô có chứng vọng tưởng bị bắt.
Trên thực tế, cô thực sự sợ.
Năm kia khoa tâm thần đã chẩn đoán, viết rõ ràng rành mạch, chứng u uất nhẹ, chứng vọng tưởng bị bắt.
Nam Nguyệt Như đưa cô đi thanh thiện tự tu tĩnh.
Chủ trì mỗi ngày
giảng đạo tu thiền cho cô, giảng đạo nghĩa, giảng Phật hiệu, giảng Nhân quả luân hồi.
Mới vượt qua chuỗi ngày lo lắng đề phòng.
“Mỗi tối tỉnh lại, em cảm thấy, ngoài cửa có ánh mắt nhìn chằm chằm em, thật sự, Lâm Lục Kiêu, anh nhìn về bên kia thử xem, có một cô gái... Đôi mắt mở to nhìn...”
Lâm Lục Kiêu ôm lấy cô, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, bên kia vắng vẻ trống không, ngoại trừ rèm cửa bay trong gió cùng với nhánh cây lay động.
Nam Sơ thấy anh không có phản ứng, thấy không thú vị: “Anh không sợ sao?”
Lâm Lục Kiêu là người theo thuyết vô thần, kiểu dọa trẻ con này anh đương nhiên sẽ không mắc mưu, tay vuốt ve ở ót cô, “Ngủ đi.”
Nam Sơ hôn một cái lên môi của anh: “Ừ, ngủ ngon, đội trưởng của em.”
Lâm Lục Kiêu bỗng nhiên trợn mắt, gọi cô: “Nam Sơ.”
“Hả?”
“Sau này anh sẽ bảo vệ em.”
Em liền an tâm ở trong lòng anh đi.
Nam Sơ ở trong lòng anh cọ xát đáp lại.
Lâm Lục Kiêu vuốt sợi tóc rơi bên tai cô, “Cũng đừng thấy thất vọng với xã hội, em chỉ nhìn thấy một bộ phận nhỏ, có lẽ một phần vạn đều không đủ trình độ, rất nhiều chỗ em chưa nhìn thấy, đại đa số mọi người đều tốt hết.”
Giọng cô rầu rĩ: “Em biết, giống bọn anh... Còn có rất nhiều lính biên phòng, cảnh sát cơ động, bộ đội đặc chủng...”
“Không giống, bọn anh là chức trách. Bọn anh không chỉ có chức nghiệp, so với rất nhiều người, bọn anh đều rất thoải mái, em có biết ông nội của Thẩm Mục không? Làm gián điệp cục Quốc An, giấu diếm trong nhà mười mấy năm, thẳng đến lúc Thẩm Mục lớn lên, mới biết ông nội đang làm gì. Cuối cùng lúc hy sinh, đến di thể cũng không thấy, nghe nói ở Myanmar bị chó hoang mở thang...”
Nghe đã thấy hết hồn.
“Trên đời này có rất nhiều người, lúc chúng ta không biết đã kiến thiết vì quốc gia, mà chúng ta chỉ có thể đem đất nước tổ tông đã chiến đấu bảo vệ lấy, đương nhiên không tránh được vài người ăn cây táo rào cây sung, chỉ sợ thiên hạ không loạn, phẫn nộ. Nhưng không thể bởi vì bọn họ liền nghi ngờ đối với xã hội này, đã hiểu chưa?”
Lời nói thấm thía tính giáo dục, quả thật rất hữu dụng.
Nam Sơ ngoan ngoãn gật đầu, đại khái là từ khi quen biết anh, cô lại có cảm