*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: windy
Giữa năm, giữa hè nóng bức, tiếng ve kêu râm ran.
Đại Lưu cùng Thẩm Mục lên núi lộc thăm Lâm Lục Kiêu, máy bay hạ cánh tại sân bay An Giang lúc tám giờ sáng.
Ngoài sân bay đương phố bằng phẳng, ánh mặt trời chiếu cao, mặt cỏ xanh đậm, hành khách kéo hành lý đi lại vội vàng.
Đại Lưu tháo kính đeo mắt xuống, nhìn chăm chú người đi đường lui tới, tầm mắt bị một mỹ nữ chân dài thu hút, “A Mục, có người đẹp.”
Thẩm Mục mặc kệ anh, tay ôm lấy cánh tay của anh ta, kéo người ra ngoài, “Đi thôi, Lục Kiêu ở cửa rồi.”
Lâm Lục Kiêu ở ngoài cửa sân bay, hai người vừa đi ra ngoài liền thấy trên đường có một chiếc xe jeep màu đen.
Người kia ngồi ở trong xe, cửa kính hơi mở ra, đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Thẩm Mục túm Đại Lưu đi qua, đứng ở trước cửa xe, Lâm Lục Kiêu nhận thấy có hai bóng người, ngẩng đầu, Thẩm Mục tựa vào mui xe cười, Đại Lưu hô một tiếng, “Kiêu gia ôi chao, ai, ôi!”
Lâm Lục Kiêu vẫn không có cảm xúc như cũ, khóe miệng cong cong, đem di động bỏ xuống, tay để lên tay lái, nghiêng đầu ý bảo bọn họ lên xe.
Thẩm Mục ngồi ở ghế trước.
Đại Lưu ngồi ở sau nghiên cứu xe của anh, bắc kí bj40, phối trí không dưới 12 vạn, “Nói thật, hồi đầu thấy đi Highlander kia, vẫn cảm thấy xe đó hợp với cậu. Nhưng mà cậu có thể mua Jeep Wrangler, xe kia thật đẹp, hôm trước xem người ta lấy đi tán gái, đẹp trai bùng nổ luôn.”
Lâm Lục Kiêu nổ xe máy, không cho là đúng khóe miệng nhếch nhẹ: “Không như cậu xa xỉ như vậy.”
Thẩm Mục: “Xe này của ai?”
Lâm Lục Kiêu liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, đánh tay lái, không chút để ý nói: “Của nhóc trong đội.”
Thẩm Mục: “Sớm nói bảo cậu không cần tới đón, cậu còn mượn xe người ta?”
Vừa nghe mượn xe, Đại Liêu cũng phá lệ giống như nhìn Lâm Lục Kiêu, cẩn thận ngẫm lại, Lâm Lục Kiêu rất ít mượn đồ, có lẽ là do tính cách cho phép, anh luôn luôn không thích mượn đồ người khác, nhớ tới trước đây, có lần nhà Đại Lưu đi chơi, vẫn còn là ngày đông giá rét, mấy đứa trẻ con ở phía sau sưởi ấm đùa nghịch, kết quả làm cháy một bên áo khoác của Lâm Lục Kiêu, âm dưới 10 độ còn chỉ mặc sơ mi chịu lạnh, Đại Lưu nói cho anh mượn áo.
Đánh chết cũng không chịu.
Ngày hôm sau liền bị cảm lạnh, đó là lần đầu tiên trong trí nhớ Lâm Lục Kiêu bị bệnh, trước đây thân thể lớn nhanh, có chút bệnh nhỏ cũng chịu khó nhịn qua, nhưng lần phát sốt đó ước chừng sốt cao bốn ngày cũng không giảm, sau đó cũng không thấy anh mượn đồ của ai nữa.
Từ đó, mấy người anh em liền biết người này lòng tự trọng quá mạnh mẽ.
Nhưng xe này thật cũng không tính là anh mượn.
Triệu Quốc biết anh xin phép muốn đi dạo một ngày, cố ý đem chìa khóa xe cho anh, để cho anh lái xe đi, thuận thiện bảo anh đưa chút đồ xuống cho mẹ ở An Giang.
Đại Lưu thổn thức: “Coi như cậu có thể, được được, vậy vài ngày lại thu nhận được em trai nhỏ rồi hả? Thành đại vương trên núi rồi hả?”
Lâm Lục Kiêu dừng xe chờ đèn đỏ, cười nhạo: “Thiếu điều hả.”
Năm giây sau.
Xe một lần nữa lên
đường, Lâm Lục Kiêu quay vòng, đi đến nhà mẹ của Triệu Quốc đưa đồ.
Cha Triệu Quốc mất, một mình mẹ nuôi anh ta lớn, thi vào trường cao đẳng tốt nghiệp thành tích cũng không lý tưởng, sau nhập ngũ đi phòng cháy, trong nhà chỉ còn một người mẹ, làm việc ở một nhà xưởng nhỏ, lúc gặp Lâm Lục Kiêu rất nhiệt tình chào hỏi.
Lâm Lục Kiêu đưa đồ Triệu Việt gửi cho, một túi cực to.
Triệu Mẫn nhận lấy, nhiệt tình giữ bọn họ lại ăn cơm, Lâm Lục Kiêu khéo léo từ chối, lễ phép nói lời tạm biệt.
Triệu Mẫn hô giữ anh lại, “A Quốc ở trong đội vẫn nghe lời chứ?”
Lâm Lục Kiêu dừng lại, “Rất tốt, dì đừng lo lắng.”
“Nghe giọng nói, cháu không phải người địa phương?” Triệu Mẫn cực kì nhanh nhạy.
Lâm Lục Kiêu gật đầu, “Vâng.”
“Quê cháu ở đâu?”
“Phía Bắc.”
“Phía Bắc hả, thật xa, làm sao lại tới chỗ này? Rất nhớ nhà đi?”
Bóng dáng Lâm Lục Kiêu cao lớn, ngược sáng, ánh mắt Triệu Mẫn không tốt, hơi hơi híp, nhưng cũng nhìn ra được người đàn ông đang trầm mặc.
Nhớ nhà sao?
Có khỏe không.
Nhớ cô hả?
Cũng có khỏe không.
Sau cùng Triệu Mẫn nói: “Thôi ta cũng không chậm trễ cháu, mấy đứa chú ý an toàn, vất vả rồi.”
Lâm Lục Kiêu lễ phép bảo không cần tiễn.
Xoay người, liền thấy một cụ ông qua đường, nhìn bọn họ một cái, cao giọng nói: “Này, bà thím, con trai của bà về thăm bà hả?”
Triệu Mẫn cười, giải thích: “Con trai tôi đâu có bộ dáng đẹp trai như người ta, đây là đồng đội của con tôi, nhờ người tới tặng đồ, lần tới Quốc nhi trở về bảo nó qua thăm ông một chút, đỡ để ông nhận nhầm.”
Ông cụ nghe thế, đẩy kính lão cẩn thận khẽ nhìn, cảm thấy cũng không giống quá, “Đúng đúng đúng, cậu này đẹp trai, Triệu Quốc đen nhánh.”
Tuy là nói như vậy.
Nhưng Triệu Mẫn vừa nghe người khác nói con mình đen, không nhịn được phản bác lại: “Triệu Quốc nhà chúng tôi không phải là đen, gọi là khỏe mạnh! Ông không hiểu đừng nói nha.”
Lâm Lục Kiêu nghe xong.
Vừa đi về, vừa bất đắc dĩ cúi đầu cười cười.
Trong trí nhớ, mẹ của anh đoan trang đại lượng, cũng không cãi cọ với người ta, trước đây nghe người ta giáo huấn anh, mẹ cũng không từng vì anh mà nói lại như thế, bà là thục nữ hiền lương trong mắt người ta, bà ôn nhu đại lượng, hiểu lòng người.
Cũng không giống mẹ.
Mà trên đời mẹ phần lớn là giống Triệu Mẫn “Mồm miệng thẳng thắn”.
…
Ba người rất lâu không gặp.
Tìm một tiệm cơm ăn cơm, An Giang không lớn, lái