*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: windy
Ngày đó là bầu trời quang đãng.
Nhưng người ở lễ truy điệu lại cảm thấy mây đen che đỉnh núi, sau lưng gió lạnh ùa vào.
Ánh mắt Lâm Lục Kiêu từ đầu tới cuối cũng không dừng lại trên người cô quá một giây, a…, có một giây, ánh mắt sắp chạm đến liền bị anh đúng lúc dừng lại.
Mạnh Quốc Hoằng tại lúc Lâm Lục Kiêu xoay người đi, ánh mắt nhìn phía Nam Sơ.
Ánh mắt như dính lên trên người Lâm Lục Kiêu, hận không thể đào cho anh một cái hố để rơi xuống, ông lắc đầu, cuối cùng là không nói cái gì, đi vào bên trong.
Đồng đội cũng đã một thời gian không gặp Lâm Lục Kiêu, muốn tới nói chuyện Lâm Lục Kiêu và lão đội trưởng, có nên qua chào hỏi hay không, lại đột nhiên nhớ tới chuyện của Nam Sơ với đội trưởng lúc trước, liền có chút ngại ngùng.
Lúc trước dư luận nổi lên, bọn họ lựa chọn im lặng, bây giờ, cũng không có tư cách nói lại bất cứ cái gì nữa, càng không có tư cách đi hỏi chuyện bát quái.
Lưu Hạ Hàn mở miệng nói trước, “Đi thôi, chúng ta vào thôi.”
Tất cả mọi người nhìn Nam Sơ.
Nam Sơ ngược lại thì thẳng thắn, cũng chẳng kiêng dè, liền nhìn chằm chằm bóng lưng của Lâm Lục Kiêu.
Biểu cảm kia của cô, là quyến luyến không nỡ, mà lại càng là thưởng thức mỹ cảnh.
Nghiêm Đại nắm lấy tay cô kéo đi, “Đừng nhìn nữa, đi vào thôi.”
Nam Sơ thản nhiên cười, sau đó thâm sâu liếc mắt nhìn người kia một cái, rồi xoay người vào theo.
…
Hai tay Lâm Lục Kiêu ở trong túi, dựa vào gốc cây nhãn nói chuyện với lão đội trưởng, có lẽ là nhìn thấy người quen, cảm giác được thả lỏng ra.
Sau khi lão đội trưởng về hưu càng phát ra sức sống, giữa trán vẫn hiên ngang như cũ, trong khi nói chuyện, Lâm Lục Kiêu cười cười với ông, mắt cong lên, hiện rõ vẻ vô lại, “Sao tôi lại thấy ông trẻ lên rồi vậy?”
Lão đội trưởng bộ ăn không trôi, hừ lạnh: “Cậu lại trầm ổn không ít.”
Lâm Lục Kiêu cười cười, ánh mắt híp híp, không lên tiếng.
Lão đội trưởng: “Trước ta có qua đội, Mạnh Xử nói cậu đi núi lộc, tiểu tử cậu lại phạm sai lầm rồi hả?”
“Không nha.” Anh lười biếng.
Lão đội trưởng dùng ngón tay chọc chọc huyệt thái dương của anh, nhìn chỗ khác rồi bỗng nhiên sâu xa: “Còn nhớ rõ năm ấy cậu vừa mới vào đội không? 23 hay là 24 nhỉ? Tính tình thúi hoắc, ương ngạnh, ta nghĩ ba cậu cho cậu ra đây là để ăn đánh! Đúng lúc, nên tìm nơi đáng tin, đừng có cả này lắc qua lắc lại như vậy, đàn ông tốt nhất nên ở vài năm như vậy.”
Nói xong, lại thở dài, “Tiểu Cửu này cũng là đáng tiếc.”
Lâm Lục Kiêu cúi đầu, im lặng.
Đều rất đáng tiếc.
Lão đội trưởng vỗ vỗ vai anh, “Đi thôi, vào thôi, đưa Tiểu Cửu đoạn đường cuối.”
…
Lễ truy điệu tổ chức lúc ba giờ, thời gian còn chưa tới, tất cả mọi người yên lặng chờ đợi.
Bên trong treo một biểu ngữ màu đen, đặt đầy hoa, nhiều người, lại yên tĩnh, tất cả mọi người không dám lớn tiếng nói chuyện, giống như sợ làm phiền tới người đang nằm an tĩnh ở bên kia. Bên trong đều là gương mặt quen thuộc, nhưng không phải lúc ôn lại chuyện cũ, gật đầu vài cái, rồi lại an tĩnh đứng ở một bên.
Trong lúc Nam Sơ quay đầu, thấy Lâm Lục Kiêu đi theo lão đội trưởng tiến vào, đứng ở bên cạnh Thiệu Nhất Cửu.
Ánh mắt tiểu đội trưởng Thiệu đỏ bừng, vừa mới khóc, Lâm Lục Kiêu chụp vai anh ấy, bày tỏ an ủi.
Thiệu Nhất Cửu: “Lần này trở về ở lại vài ngày?”
Mặt mày Lâm Lục Kiêu thả lỏng, ánh mắt rơi về phía người nằm trên linh đường: “Ngày mai trở về.”
“Nhanh như vậy?” Thiệu Nhất Cửu kinh ngạc.
“Ừm, không xin phép được.”
“Hết một năm có thể trở về sao?”
“Không biết.”
Chuyện này thật là không biết, ban đầu tổ chức nói là một năm, nhưng thường thường bị phái đi cơ bản đều đợi hai năm, thêm nữa bên lãnh đạo cũng đề cập xin cho anh ở thêm một năm.
Thiệu Nhất Cửu mất mác, “A.”
Lâm Lục Kiêu đập ót anh ta một cái, “A cái gì, ở đâu cũng không khác à? Đừng có mà không có tôi liền lười biếng, chờ tôi trở lại, kiểm tra từng người.”
Hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Nam Sơ ở một bên nghe được rõ ràng, đã lâu không nghe được tiếng nói nhỏ của anh, mặc dù không phải nói với cô, mà lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Mười phút sau, lễ truy điệu chính thức bắt đầu.
Không khí vốn không có áp lực, kết quả khi thấy di thể của Tiểu Cửu, tất cả mọi người không nhịn được, đến ngay cả Nam Sơ cũng không nhịn được, nước mặt từng giọt từng giọt rơi xuống, cô lấy tay lau đi, phát hiện càng lau càng nhiều.
Cô hít hít cái mũi.
Lâm Lục Kiêu đứng ở bên cạnh cô, nghe thấy động tĩnh, theo bản năng nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái.
Hốc mắt anh cũng là kìm nén đỏ bừng.
Bị người đánh, không khóc; bị người hắc, không khóc.
Chia tay cũng không thấy cô khóc.
Còn nghĩ rằng cô trời sinh không biết khóc.
Như vậy xem ra, nếu người nằm ở kia là anh, có thể cô còn khóc khô cả họng.
Nghĩ thấy lại cảm thấy bản thân mình ngu ngốc, khóe miệng không tự giác lộ nên nụ cười tự giễu.
Nghi thức cáo biệt di thể kết thúc, Tiểu Cửu bị đưa vào phòng hỏa táng.
Đơn vị tính đưa Tiểu Cửu an táng ở nghĩa trang liệt sĩ, nhưng ông nội Tiểu Cửu muốn đưa tro cốt của Tiểu Cửu về với ông bà.
Một giờ sau.
Tro cốt từ cửa sổ đưa ra, nhìn chiếc hòm vuông vức, ông cụ 80 đầu tóc bạc phơ cuối cùng cũng không chịu nổi, khóc ngã xuống đất, cực kì đau xót kêu lên:
“Tiểu Cửu, cùng ông bà nội về nhà thôi…”
“Đừng ở bên ngoài phiêu bạt…”
…
Lễ truy điệu kết thúc.
Sáu người đứng chờ xe bảo mẫu tới.
Lúc Nam Sơ ra ngoài, Lâm Lục Kiêu đứng ở bên cạnh xe nói chuyện với một binh sĩ, trong tay vân vê điếu thuốc, ánh mặt trời màu vàng chiếu lên người anh, huân chương trên vai phát sáng, bên cạnh hình dáng cường tráng của anh, giữa lông mày đã không còn nghiêm trọng như bên trong, mang theo chút lười biếng.
Người lính hình như là đồng đội của anh trong trường quân đội, rất kích động kéo anh nói chuyện.
“Hiện tại ở đâu vậy?”
Lâm Lục Kiêu: “Chi đội núi lộc.”
“Sao cậu lại chạy ra xa như thế? Cách chúng ta cũng vạn dặm?”
“Cũng được, chạy xe lửa mất một ngày.”
“Trước lão Dương kết hôn sao cậu không đi? Mấy anh em ở kí túc xá chỉ có cậu không đi, lão Dương nhắc tới hồi lâu, người ta nói, chờ cậu kết hôn có dễ chịu không!”
Anh cúi đầu cười cười, “Đợi cho tới ngày đó rồi nói sau.”
Hai người đang nói chuyện thì bị cắt ngang.
Lúc Từ Á và Lưu Hạ Hàn lên xe hô một tiếng đội trưởng Lâm, Lâm Lục Kiêu dừng lại, quay đầu nhìn bọn họ, “Ừ.”
Nam Sơ đứng ở đằng sau anh, khoảng cách tầm hai bước.
Bóng dáng anh cao lớn, vừa vặn giúp cô che đi ánh mặt trời chói mắt.
“Đội trưởng Lâm, chúng tôi đi đây.”
Sau người nói lời tạm biệt.
Anh gật gật đầu một cái, biểu tình cũng là trân trọng, liền giống như đồng đội bình thường.
Nam Sơ là người cuối cùng.
Từ lúc gặp lại tới nay.
Lần đầu tiên Lâm Lục Kiêu đưa ánh mắt nhìn vào trên người cô, đôi mắt sâu và đen nháy, dưới ánh mặt trời có vẻ đặt biệt sáng và thâm trầm.
Hai tay anh đút trong túi, lẳng lặng nhìn cô.
Nhíu mày, không mím môi, nhìn tới vẫn rất kiên nhẫn chờ cô nói tạm biệt.
Nam Sơ đứng ở cạnh cửa xe, cả người mặc váy đen, tóc dài như tơ lụa tán ở phía sau, đến eo.
Cô chậm chạp không mở miệng.
Cô không nói, ánh mắt Lâm Lục Kiêu liền không thể rời khỏi.
Giây phút quỷ dị này mất vài phút, ai cũng không thể thúc giục bọn họ.
Trong xe năm người chỉ trầm mặc, cũng có chút kinh ngạc, vốn cho là hai người chỉ là không lỡ, nhưng tình hình hiện tại, đến kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, không khí ái muội làm cho người ta không lỡ.
Nếu như không dám nghĩ tới cảnh tưởng lúc đó.
Bầu không khí ái muội kia, cảm thấy câu tiếp theo từ miệng Nam Sơ nói ra sẽ là “Chúng ta kết hôn đi”.
Giữa không trung có một chiếc lá vàng rụng xuống, ánh mắt Nam Sơ di chuyển theo chiếc lá kia.
Chiếc lá rơi trên mui xe, Nam Sơ hít vào một hơi, ngẩng đầu nhìn anh, một đôi mắt đen sáng ngời, giọng nói trong trẻo nói: “Tạm biệt, Lâm Lục Kiêu.”
Sau đó cô xoay người lên xe.
Cũng không quay đầu lại.
Xe khởi động.
Lá rụng một lần nữa bị thổi đi.
Nam Sơ tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Ánh mắt nhìn ra ngoài, nhìn thấy chiếc lá kia vừa vặn rơi xuống đất, cuối cùng không bay lên nữa, giống như mọc rễ, toàn bộ nằm dưới bụi bặm.
Người đàn ông phía sau, hai tay đặt ở trong túi quần, bỗng nhiên liếm khóe miệng cười ra tiếng, ý cười kia tương đối tự giễu.
Kiên nhẫn của anh.
Đời này đã hết sạch ở trên người phụ nữ này rồi.
…
Lâm Lục Kiêu ngày hôm sau trở về núi lộc, đồng thời nhận được điều lệnh ở thêm một năm, bản thân anh cũng không có ý kiến gì, giống như rất vui với kết quả này. Chẳng qua năm nay đề xuất muốn
về nhà một chuyến, nếu không thì ông nhà anh quá tịch mịch rồi.
Lúc vào thu.
Triệu Quốc tìm được bạn gái, trở thành đặc biệt chán ngấy, đặc biệt, lúc gọi điện thoại buổi tối, trốn ở trong chăn rầm rì, bị Lâm Lục Kiêu vứt gối còn không chịu ngừng.
Nhưng mà không sao cả.
Triệu Quốc đem toàn bộ điều này thành cẩu độc thân ghen tị.
Có tình yêu thấm nhuận, Triệu Quốc trái lại càng khí phách hơn, khi gọi điện thoại với vợ, thường thường dặn dò hai câu: “Này, bà xã, nếu rảnh rỗi cũng giới thiệu cho anh em của anh với, chỗ em không có ai vẫn còn độc thân sao? Người anh em này của anh, rất đẹp trai, 30 rồi.”
Vợ Triệu Quốc không tin, mấy người anh em từng gặp, bộ dáng đều là lấm la lấm lét, nào có đẹp trai, “30 rồi còn chưa có bạn gái?”
Triệu Quốc: “Người anh em này của anh quá kính nghiệp, tinh lực suốt đời đều đã cống hiến cho quốc gia rồi.”
Vợ Triệu Quốc cười ha ha, đương nhiên là không tin, kết quả có một lần, lúc Triệu Quốc về nhà, khi Triệu Quốc đi vào tắm rửa, trong lúc vô tình nhìn thấy bức ảnh của Lâm Lục Kiêu trong đó, lúc ấy là chụp cậu bạn cùng phòng, vừa vặn Lâm Lục Kiêu tựa đầu vào giường đọc sách lọt vào.
“Người này là ai?”
“Là người anh em 30 kia đó, cực đẹp.”
“Điều kiện này mà không có bạn gái?”
Triệu Quốc lau lau tóc, nói: “Đã nói anh ấy rất kính nghiệp rồi.”
“…”
Kết quả, dưới lúc Lâm Lục Kiêu không biết tình huống, bị đi xem mắt.
Một tuần sau, Triệu Quốc kéo Lâm Lục Kiêu đi tới nhà mình ăn cơm, kết quả thấy hai cô gái ngồi ở trên sofa, một người là vợ Triệu Quốc, một người là đối tượng Triệu Quốc giới thiệu xem mắt cho anh.
Cô gái kia thấy Lâm Lục Kiêu, nhìn trên xuống dưới, rồi dừng lại chỗ anh hai giây, sau đó hài lòng gật đầu với vợ Triệu Quốc.
Lâm Lục Kiêu có thể duy trì phong độ, không có bỏ tay Triệu Quốc ra, là vì Triệu Quốc nói một câu, “Mẹ tôi biết anh mới, cố ý làm cho anh một bàn đồ ăn, anh đi tôi tìm ai tới ăn đây?”
Mẹ Triệu nhiệt tình là anh không thể kháng cự được.
Trên bàn cơm, câu đầu tiên cô ấy nói chính là, “Lâm tiên sinh, anh là người Bắc tầm à?”
Lâm Lục Kiêu cúi đầu ăn cơm, lạnh nhạt một tiếng, “Ừ.”
Câu thứ hai: “Có nhà không?”
Anh giật giật khóe miệng, tâm tính không tốt lại nổi lên, “Không có, mua không nổi.”
Vợ Triệu Quốc hòa giải: “Bình thường mà, chỗ Bắc tầm kia giá phòng rất cao nha.”
Cô gái kia hơi tiếc nuối nhìn anh, “Vậy có xe không?”
Lâm Lục Kiêu: “Có một chiếc.”
Cô gái vui vẻ, “Cũng được.”
“Xe hai bánh, lâu rồi không lái.”
“…”
Mặt trận bị kéo dài, cô gái nhất quyết không tha: “Cha mẹ anh làm gì?”
Lâm Lục Kiêu gắp miếng thịt bỏ vào miệng, nói: “Làm công.”
Hết rồi.
Hứng thú của cô gái có chút mất hết rồi.
Ăn cơm chiều, Lâm Lục Kiêu cùng Triệu Quốc ở ban công hút thuốc, “Thế nào, cô gái kia sao?”
Lâm Lục Kiêu ngậm khói, hai tay đút ở trong túi, một chân lười nhác giẫm lên thềm đá ở ban công, “Bình thường.”
“Mẹ nó vẫn bình thường? Nói thật, cô gái kia còn đẹp hơn so với vợ tôi!”
Lâm Lục Kiêu nhả khói, hừ cười một tiếng: “Đó là cậu chưa nhìn thấy đẹp nhất.”
Triệu Quốc vừa nghe liền không vừa ý, chân chính khuyên anh, ý muốn “Bẻ cong” tư tưởng của anh, bẻ lại: “Anh Kiêu, tôi cũng không có ý như vậy, anh muốn dựa theo tiêu chuẩn minh tinh tìm bạn gái, vậy anh chính là cầm theo đèn lồng cũng khó tìm, tìm vợ chủ yếu là sinh hoạt, phụ nữ là được, quá đẹp, để ở trong nhà, tôi cũng không nắm được…
Trong phòng.
Vợ Triệu Quốc hỏi em họ cô, “Em cảm thấy thế nào?”
Em họ nghĩ, “Ngoại trừ dáng vẻ đẹp trai ra, điều kiện kém như vậy, còn là lính cứu hỏa, ở trong khe núi, chị cũng thấy đấy, muốn nhà không nhà, muốn xe không xe, lại còn là người xa, còn không bằng Triệu Quốc nhà chị!”
Sắc mặt vợ Triệu Quốc căng lên: “Thế nào, em muốn Triệu Quốc nhà chị hả?”
Em họ bĩu môi, “Em chỉ là nói tương tự, em dù gì cũng là tốt nghiệp thạc sĩ, công việc cũng có thể diện hơn anh ta, ngoại trừ cha mẹ đều là nông dân, điều kiện khác em đều tốt hơn nhiều so với anh ta, này không phải là thiệt cho em sao?”
“Được, nếu em không thích thì thôi.”
Em họ ngẫm lại cảm thấy người này lại rất phong nhã, vừa nghe phải dừng, nóng nảy, “Đừng, nếu không thử xem thế nào?”
Canh hai.
Mùa hè, Nam Sơ nhận một bộ phim, <Tấn công bạn trai cũ>.
Cùng tổ diễn viên còn có Nghiêm Đại, ngày đầu tiên vào tổ hai người liền gặp nhau ở cửa, đến cũng không có gì hay nói, bình thường gặp mặt quen oán giận nhau, trước mặt cô một câu “Cô lại béo rồi hả?” tôi một câu “Có phải lại muốn tạt axit nữa hả?”
Sau đó dùng lực nhéo trên mặt đối phương một cái, để bày tỏ tình cảm.
Sau khi Nam Sơ giải ước với Gia Hòa, Nghiêm Đại thành nghệ sĩ dưới trướng Thẩm Quang Tông, lúc hai người nghỉ ngơi ở studio, thỉnh thoảng vẫn châm chọc.
“Thật không biết trước kia cô thế nào, Thẩm Quang Tông chính là một cái người máy ép trái cây biết không? Cho anh ta một quả cam, anh ta liền lập tức có thể ép thành nước cho cô!”
Nói xong, Nghiêm Đại còn khoa trương diễn tả lại.
Nam Sơ ngồi ở trên ghế, trong tay cầm quyển kinh thánh, “Máy ép trái cây? Ừ, từ này mới này.”
“Nói thật, Thẩm Quang Tông đã tầm tuổi này rồi, còn không tìm bạn gái, cô nói xem anh ta có phải gay không?”
Nam Sơ cúi đầu lật trang kinh, lắc đầu: “Không giống.”
Nghiêm Đại mất hứng, vốn tưởng có thể vớ được thúng to, lần sau Thẩm Quang Tông có rống lên với cô cô cũng có thể lợi dụng được.
Quay phim mất nửa tháng.
Tình cảm giữa hai người đột nhiên tăng mạnh, Nghiêm Đại đi chỗ nào cũng phải hỏi Nam Sơ có đi không, bình thường nói chuyện chỉ thích cãi nhau với Nam Sơ, đến nhân viên tổ kịch cũng đã không hiểu mối quan hệ của hai người này.
Rốt cuộc là địch hay là bạn?
Sau khi quay phim được một nửa thời gian, biên kịch thêm cho kịch bản một nhân vật mới, lúc trời gần tối vào quay phim, Từ Trí Nghệ vào tổ kịch.
Bởi vì Từ Trí Nghệ tham gia, cảnh diễn vốn thuộc về Nghiêm Đại bỗng nhiên giảm đi một nửa.
Hôm nay, Nghiêm Đại và Từ Trí Nghệ có cảnh bắt gian tại trận,