Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: windy

Khi dì nói lời này, ánh mắt có chút trách móc nhìn về phía anh.

“Lục Kiêu à, không phải dì nói cháu, có cái gì nói sao không nói hẳn hoi, cô bé ngàn dặm xa xôi chạy tới đây tìm cháu, cháu xem cháu làm cho người ta bỏ đi, ta xem sau này cháu làm sao?”

Khóe miệng Lục Kiêu gợi lên nụ cười cực nhạt, trên tay vân vê điếu thuốc chưa đốt, châm chọc nói: “Cô ấy nói cái gì với dì rồi ạ?”

Dì vẫy vẫy tay, cô ấy có thể nói cái gì với bà chứ.

Bộ đội ở đây đều là tân binh hơn hai mươi, mặc dù tuổi trẻ nóng nảy, nhưng độc thân vẫn chiếm đa số, khu người nhà một năm cũng không có mấy người ở, Nam Sơ tới kì thật bà rất cao hứng.

Chí ít có người có thể trò chuyện với bà.

Cô gái này tuy nói không nhiều lắm, nhưng cũng sẽ không để bà một mình, bà chủ động cô sẽ đáp lại, cô còn có thể tán gẫu với bà một lúc, bà muốn yên tĩnh, cô cũng yên tĩnh ngồi bên cạnh xem kinh phật của mình.

Dì nhớ tới, “A…, Cô ấy còn tin vào Phật, tuổi còn nhỏ, cũng đã thanh tĩnh, không thể sánh bằng vợ Triệu Quốc, mỗi lần tới đây, đóng cửa lại, bên trong âm nhạc ầm ầm vang trời. Bà già như ta tim không tốt, nói vài lần cũng không chịu nghe.”

Lâm Lục Kiêu cúi đầu, bắt đầu vân vê điếu thuốc, không biết suy nghĩ cái gì.

Dì trò chuyện với Nam Sơ hầu như là nói về con của bà, con trai học ở Đại học phía Bắc, vừa nhắc tới con trai bà, ánh mắt dì như có ánh sáng, lấp lánh, tuy tại lúc bình thường, cậu ấy hết ăn lại nằm, cũng cách rất xa, cũng rất nhớ.

Nói đến đây, dì liếc mắt nhìn Lâm Lục Kiêu, “Cô ấy hay nói tới cháu nhất.”

“Cái gì?”

Giọng anh khàn khàn, hơn nửa ngày mới phản ứng kịp.

“Cô ấy hỏi ta cháu ở trong này có tốt không, có bị bệnh lần nào chưa, có đi khám đúng hẹn không, có bị không quen khí hậu không, ta sao trả lời hết được.”

Kì thật từ khi gặp lại đến giờ.

Hai người đều đang phân cao thấp với nhau, đều đã quên hỏi một câu, một năm nay có sống tốt không?

Có lẽ không phải quên.

Có lẽ biết rõ đối phương đều không tốt.

Nhưng cô vẫn muốn lấy được lời chính xác từ miệng người khác.

Lúc vừa tới nơi này là cuối tuần thứ hai.

Lâm Lục Kiêu phát sốt, cũng là mùa đông, tuyết rơi xuống, người mơ mơ màng màng nằm ở giường phòng y tế, trong đầu đều là gương mặt vui buồn lẫn lộn của Nam Sơ.

Cô ngồi ở trên ghế sofa không vui gọi đội trưởng.

Khi cô tức giận sẽ nghiêm túc gọi đội trưởng.

Khi ở trên giường, cô yêu kiều gọi đội trưởng.

Còn có khi gọi cô rời
giường, tóc như bờm sư tử, không kiên nhẫn gọi đội trưởng.

Cô luôn luôn đội trưởng đội trưởng.

Đến ngay cả khi chia tay.

Cô nói, “Đội trưởng, chúng ta chia tay đi.”

Trong lúc phát sốt đầu ốc hỗn độn, trong đầu toàn là tiếng của cô, như ma âm rót vào tai, không xóa được, cả người giống như muốn nổ tung, kiểu hành hạ trí mạng này.

Thật giống như trong lòng có ngàn vạn con kiến đang đốt, từng chút từng chút, đánh bại anh.

Khi đó người trong đội chưa tốt như giờ, chỉ có Triệu Quốc một mình tới phòng y tế thăm anh.

Kết quả liền thấy anh thân đàn ông mét tám ngồi ở trên giường y tế chảy nước mắt.

Triệu Quốc ở ngoài cửa thấy Lâm Lục Kiêu khóc.

Kia thật là dọa người nhảy dựng, lúc ấy chỉ cho là anh không chịu được huấn luyện cường độ cao, lại thêm phát sốt, thân thể ăn không vào, tinh thần bị vỡ ra, Triệu Quốc tuy tính hay bát quái, nhưng miệng không dễ cạy, sẽ không nói gì đó, Lâm Lục Kiêu bình thường đều lạnh lùng, mà giờ lại khóc đến đau lòng như vậy, chắc chắc bị tổn thương rất nhiều.

Thêm cả quan hệ với mọi người không được tốt, cũng sẽ không trêu chọc, ngộ nhỡ lỡ lời lại biến thành châm chọc sẽ ảnh hưởng đến đoàn kết trong đội.

Sau thời gian đó rất lâu, Triệu Quốc cảm thấy Lâm Lục Kiêu rất đáng thương, mang theo thái độ đồng tình, đặc biệt chiếu cố anh, ví dụ như lấy thêm cơm cho anh, mong anh nhiều một chút, chăm sóc thân thể, lấy thêm nước cho anh, hi vọng anh uống nhiều chút, thanh lọc cơ thể, cảm xúc sẽ không bị áp lực nữa.

Nhưng mà Lâm Lục Kiêu cũng không biết, anh chỉ là may mắn, may lúc đó không ở Bắc tầm, nếu không thì để Đại Lưu vào Thẩm Mục biết được, chuyện này sẽ thành chuyện cười cho hai người bọn họ uống trà nói chuyện.

Anh nay đã gần 30 tuổi.

Cũng đã khóc một lần như vậy, lại vì một người phụ nữ.

Từ nhỏ đến lớn, không chuyện gì có thể chọc tới nước mắt của anh, đến ngay cả chuyện mẹ qua đời anh cũng không khóc, hốc mắt đỏ hai lần, anh mạnh mẽ kìm nén xuống, chút đau thương và thống khổ đều có thể chịu được.

Mà con


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện