Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: windy

Bên trong bỗng nhiên xuất hiện một người đi ra, bộ dáng tuấn lãng, phẳng phiu.

Trâu Miểu đi tới cửa, nhìn thấy Thẩm Mục, không mặn không nhạt hướng anh ta chào hỏi một tiếng, lại cúi đầu, cao giọng thúc giục với người bên trong: “Nhanh đi! Cho cô xem cái này!”

Cách vài giây, một cô gái chậm rãi từ từ ôm cánh tay từ bên trong đi ra, không kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc anh định làm gì?”

Lâm Lục Kiêu chết đứng, ánh mắt không lưu tâm thoáng nhìn.

Thoáng cúi xuống, khoảng khắc, không động đậy rời khỏi, tay mò mẫm hộp thuốc trong túi quần.

Thẩm Mục tay đút trong túi quần, ho nhẹ một tiếng.

Nam Sơ không chú ý tới bên này, bỗng nhiên thuận thế nhìn tới.

Lâm Lục Kiêu cả người màu đen, tóc đen tuyền dưới ánh nắng phát ra ánh sáng, hình dáng đường cong như khắc họa lên thân thể cường tráng.

Anh lấy một điếu thuốc ra, bỏ vào trong miệng, châm thuốc, đem bật lửa bỏ vào trong túi, hút miệng, đem khói hít đến đầu ngón tay, thở hắt ra, khi đó, bốn mắt trong nháy mắt đối diện nhau.

Hai anh mắt không kiêng nể gì quấn quýt lấy nhau.

Trâu Miểu chờ không kịp, đứng ở bên cạnh xe tải gọi cô: “Nam Sơ, lại đây!”

Nam Sơ đi qua.

Lâm Lục Kiêu trào phúng nhếch nhếch khóe miệng, lảng tránh ánh mắt, dựa vào cửa xe hút thuốc.

Bóng dáng kia khi lướt qua mặt anh, anh cũng không nhìn, nghiêng đầu, cong người, thật sự một chút cũng không chịu cúi đầu.

Thẩm Mục nhìn thấy hết thảy, “Nếu không phải hôm nay, tôi cũng không biết hai người bọn họ…”

“Đi thôi.” Anh không kiên nhẫn cắt ngang.

Thẩm Mục thăm dò: “Không thoải mái?”

Anh ngậm khói, hừ nở nụ cười, cúi đầu phủi phủi khói, “Có cái gì mà không thoải mái.”

Thẩm Mục: “Rộng lượng như vậy?”

Lâm Lục Kiêu ngậm khói không nói gì.

Có thể lúc hai mươi mấy tuổi có thể xông lên quấy đến rối một nùi với người ta, đánh cho người kia khiến cho anh cũng không nhớ được gì, sẽ đem cô gái kia về nhà dạy bảo một phen, nhưng tuổi càng lớn, có chút cảm xúc có thể khống chế được.

Có thể chịu được áp lực.

Vừa tới Lâm Thanh Viễn còn nói anh, qua năm nay đã là người đàn ông 30 tuổi.

Nam Sơ đi chậm, Trâu Miểu chờ không kịp, tiến lên, túm cô đi qua, ôm lấy vai cô, giơ tay chỉ lên cả một xe hoa, “Đều là tôi chọn cho em đấy.”

“Anh có bệnh?” Nam Sơ liếc nhìn anh ta một cái.

Trâu Miểu cười, không chút để ý: “Đúng vậy.”

Nam Sơ trợn trừng mắt, xoay người đi, liền bị anh ta gắt gao giữ chặt.

Trâu Miểu kéo cô trở lại, trực tiếp kéo vào trong ngực, đầu tựa vào đầu cô: “Mẹ nó rốt cuộc cũng phải cảm động rồi chứ?”

Nam Sơ đẩy anh ta ra, nhưng sức không bằng, vô lực bị anh ta đè vào trong ngực, chỉ có thể cao giọng cảnh cáo, “Mẹ nó buông ra!”

Đầu bị anh ta đè ở trên vai, trong ánh mắt, có bóng người lướt qua bên cạnh.

Không chút lưu luyến.

Nam Sơ nhìn bóng lưng kia, kì thật anh mặt quân trang cực kì cương nghị, nhưng anh từ đầu tới cuối đều không nhìn cô một cái nào, hốc mắt bỗng nhiên đỏ lên, cô hít hít cái mũi.

Trâu Miểu vội vàng đem người trong lòng kéo ra, vừa thấy, khóc sao.

Cô đột nhiên khóc ròng rã, khiến cho anh ta đau lòng luống cuống, giọng nói tự nhiên ôn nhu hẳn, “Này này này này này này, cô khóc cái gì vậy? Không đến mức cảm động như thế chứ!!!”

“Này, cô như vậy lần sau tôi cũng không dám tạo bất ngờ cho cô nữa!”

“Đừng khóc mà bà cô ơi!”



Ba giờ chiều, hoạt
động bắt đầu, bán hàng từ thiện bắt đầu.

Trâu Miểu cực kì hào phóng lấy tên của Nam Sơ quyên góp 200 vạn vật tư phòng cháy.

Thẩm Mục chậc chậc, “Trâu Miểu theo đuổi phụ nữ thật đúng là như nhau.”

Một bên rầm rì, “Ba hoa.”

Truyền thông ở đây toàn bộ nổ tung.

Cuộc phỏng vấn cuối toàn bộ vây quanh hai người bọn họ, “Có phải chuẩn bị công khai tình cảm hay không?”

“Có phải có thai rồi không?”

“Khi nào thì kết hôn?”

Trâu Miểu còn không biết xấu hổ kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi một.

“Nếu nói nhanh thì, cuối năm chúng tôi kết hôn sẽ mời mọi người uống rượu mừng.”

Nam Sơ tức giận đến mức muốn trực tiếp bóp chết Trâu Miểu.

Kết quả sau đó Trâu Miểu còn áp chế cô, “Đừng, tôi cũng đã nói ra rồi, đừng để tôi khai khống thế.”

Nam Sơ trực tiếp đem số điện thoại của Trâu Miểu, cho vào danh sách đen.

Trâu Miểu cũng không vội, thỉnh thoảng đến studio đón cô, lúc tìm không thấy, liền đi chơi với đám anh em.

Anh ta đem việc theo đuổi Nam Sơ là thú vui, thỉnh thoảng nhìn cô giậm chân cũng thấy hay, nhưng nói thật nếu muốn kết hôn, còn thiếu một chút, cô quá lạnh lùng.

Tạm thời không tìm thấy càng tốt, quả thật có thể gợi lên hứng thú của anh ta cũng chỉ có Nam Sơ.

Trên mạng thì càng lợi hại hơn, còn có mấy bức ảnh Trâu Miểu và Nam Sơ ở nhà hàng ôm hôn mờ mờ ảo ảo, nhìn góc độ, chắc là đêm gặp mặt hôm đó, Nam Sơ tựa vào ở trên tường, tay Trâu Miểu đè trên tường nói chuyện với cô.



Hôm nay, Nam Sơ ở studio, nhận được cuộc gọi của Đại Lưu.

Vừa mới nghe, bên trong liền rống lên một tiếng, “Chị dâu!”

Tiếng chị dâu này đã lâu không nghe khiến cho Nam Sơ ngây ngẩn cả người, Đại Lưu rất ít gọi điện thoại cho cô, gọi tới còn gọi nghiêm túc như vậy, cảm thấy một dự cảm không tốt, theo bản năng cũng không phản bác lại hỏi, “Làm sao vậy?”

Đại Lưu ấp úng một hồi lâu chưa nói.

Nam Sơ bị kiểu muốn nói lại thôi của anh ta gợi lên tức giận, cũng nóng nảy, “Có lời cứ nói!”

“Kiêu gia…”

Nam Sơ nắm chặt tay, đến cổ họng cũng không nhịn được mà nghẹn lại, như bị buồn bực: “Có phải anh ấy xảy ra chuyện gì rồi không?”

Đại Lưu nức nở: “Ở bệnh viện!”

Đại não Nam Sơ oanh một tiếng, liền trống rỗng, khớp ngón tay đã bị cô nắm đến trắng bệch, cô hít sâu một hơi, tận lực không cho giọng bản thân phát ra tiếng run: “Nghiêm trọng không?”

Đại


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện