Hoắc Thận Ngôn ôm cô vào lòng, phần lo lắng trong đáy lòng kia mới rốt cuộc rơi xuống.
Ở trong xe nghe nói cô ở cục cảnh sát, trái tim anh giống như ngừng đập, sau đó ngay cả giọng nói bảo tài xế lập tức quay đầu xe đi đến cục cảnh sát cũng có hơi thay đổi.
Đường Miễn không dám quay đầu, từ trong kính xe phía trước nhìn tình hình phía sau, Hoắc Thận Ngôn nhíu mày ngồi ở ghế sau.
Vẻ lo lắng trên mặt bộc lộ trong lời nói.
Đường Miễn là học đệ của Hoắc Thận Ngôn, hai người cho dù là trong công việc hay trong cuộc sống riêng tư đều có quan hệ thân thiết, nói ra người biết chuyện kết hôn của Hoắc Thận Ngôn với Nghê Cảnh Hề, thì anh là người đầu tiên.
Đến bây giờ anh vẫn nhớ ngày đó, anh lái xe đến sân bay Phổ Đông đón Hoắc Thận Ngôn.
Hoắc Thận Ngôn một mình đi Trung Đông, không nói cho ai biết, Đường Miễn luôn giấu trưởng bối Hoắc gia, bên ngoài cũng chỉ nói anh ra nước ngoài nghỉ ngơi một tuần mà thôi.
Nhưng lúc Đường Miễn đứng ở cổng đón bay, nhìn thấy Hoắc Thận Ngôn dắt tay một cô gái đi ra từ trong lối đi VIP, anh đầu tiên là ngẩn ra.
Hoắc Thận Ngôn đi đến trước mặt Đường Miễn, trên mặt là nụ cười anh chưa bao giờ thấy qua.
“Đây là Đường Miễn, trợ lý của anh.” Hoắc Thận Ngôn xoay đầu nói với cô gái bên cạnh.
Đường Miễn cẩn thận quan sát đối phương, cô ăn mặc rất đơn giản áo sơ mi và quần jeans.
Nhưng Đường Miễn thật sự cảm thấy kinh diễm, tướng mạo của cô gái này là kiểu xinh đẹp lộ ra anh khí, mi dài mắt đen, mũi cao thẳng lại nhỏ nhắn là thứ biết bao cô gái nằm mơ cũng muốn.
Hơn nữa vóc dáng đối phương rất cao, phối với áo sơ mi và quần jeans cạp cao, eo thon chân dài, còn lộ ra hơi thở mạnh mẽ.
Lúc này trong lòng Đường Miễn cũng chỉ là kinh ngạc.
Cho đến khi Hoắc Thận Ngôn nhìn anh mỉm cười nói: “Đường Miễn, đây là vợ tôi, Nghê Cảnh Hề.”
Đường Miễn đời này rốt cuộc đã nếm được tư vị gì gọi là bị sét đánh.
……
Tài xế biết tình hình nghiêm trọng không dám chậm trễ, ngựa không ngừng vó lái đến cục cảnh sát.
Xe vừa dừng lại, bàn tay Hoắc Thận Ngôn để trên khóa cửa xe, định đi xuống.
Đường Miễn vội vàng xoay đầu nhẹ giọng gọi một câu: “Hoắc tổng.”
Thân hình Hoắc Thận Ngôn hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn anh.
Đường Miễn nhìn ông chủ nhà mình, mặc dù trong lòng biết mình khuyên chưa chắc có tác dụng, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Nơi này nhiều người phức tạp, lỡ như nếu có người quen biết ngài, sẽ ảnh hưởng không tốt lắm……”
Anh không nói rõ ra, nhưng thân phận của Hoắc Thận Ngôn thực sự không bình thường, nếu bị người ta chụp được anh ra vào cục cảnh sát, lỡ như gây ra hiểu lầm gì đó sẽ truyền ra tin đồn, không thiếu được lại phải giải thích.
Một cái xử lý không tốt, thậm chí còn sẽ ảnh hưởng đến cổ phiếu của tập đoàn Hằng Á.
Cuối cùng Hoắc Thận Ngôn mở miệng: “Không sao.”
Nói xong, anh đẩy cửa xuống xe.
Cho đến khi gặp được Nghê Cảnh Hề hoàn hảo không tổn hại gì ghé ở trong ngực anh, Hoắc Thận Ngôn mới xem như hoàn toàn yên tâm.
Lâm Thanh Lãng bên cạnh sớm đã đứng dậy, tầm mắt cậu quan sát tới lui giữa Hoắc Thận Ngôn và Nghê Cảnh Hề, nhìn hết lần này tới lần khác, sắc mặt đã không tính là tốt.
Bởi vì cậu vừa mới nghe rõ người đàn ông này nói, anh là chồng cô.
Hoắc Thận Ngôn không nhìn cậu ta, có lẽ so với việc hoàn toàn không để vào mắt cái nhìn đánh giá kia lại có thể đả kích người trẻ tuổi này hơn.
Anh cúi đầu nhìn Nghê Cảnh Hề, khẽ nói: “Anh bảo Đường Miễn đi làm thủ tục bảo lãnh.”
Nghê Cảnh Hề gật đầu, lời cảm ơn đến bên miệng lại bị cô nuốt về.
Vẫn là Lâm Thanh Lãng bên cạnh quả thực không nhịn nổi, mở miệng gọi: “Cô.”
Nghê Cảnh Hề nghiêng đầu nhìn cậu ta, lo lắng trong mắt thanh niên đã để lộ ra, cô nghĩ một chút rồi nhìn đối phương nói: “Lâm Thanh Lãng, tôi giới thiệu cho cậu một chút, vị này là chồng tôi.”
Lâm Thanh Lãng hoàn toàn sững sờ.
Cậu ta há miệng dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cả buổi chỉ nặn ra được một câu: “Cô mới bao nhiêu tuổi mà đã kết hôn rồi?”
Lâm Thanh Lãng là kinh ngạc thật sự.
Nói thực, trước đây chớp mắt nhìn thấy Nghê Cảnh Hề ở công ty đó, cậu ta đã rất phấn khích, chính là cảm giác mọi người tìm cô rất nhiều lần mà người kia lại ở nơi ánh sáng mờ ảo.
Bây giờ rất nhiều phụ huynh đều không thích mời gia sư nữ trẻ tuổi lại xinh đẹp dạy cho con trai, sợ họ sẽ nảy sinh ra tình cảm quan hệ gì đó.
Người khác thì cậu ta không biết, nhưng cô gái đầu tiên khiến Lâm Thanh Lãng thời niên thiếu cậu có hảo cảm thậm chí là thích, chính là cô giáo từng gia sư cho cậu Nghê Cảnh Hề.
Lâm Thanh Lãng gia cảnh ưu việt, nhưng quan hệ của bố mẹ giống như hào môn trong những bộ phim truyền hình kia, tương kính như băng.
Thế cho nên đã dưỡng thành tính cách phản nghịch không tuân thủ quản giáo, ở trường càng thích làm thế nào thì làm thế ấy.
May mà Lâm gia sớm quyết định sau khi cậu học cấp ba sẽ đưa cậu ra nước ngoài.
Nhưng cũng không thể thật sự một bãi bùn lầy liền đưa đi được.
Thế là bố Lâm bảo thư ký tìm gia sư cho cậu ta, vốn Lâm Thanh Lãng sống chết không muốn.
Hơn nữa trước đây Lâm gia cũng đã tìm cho cậu ta không ít gia sư, đến một người thì tức giận đi một người, mà đến hai người thì tức giận đi cả hai.
Đừng thấy Lâm Thanh Lãng có một khuôn mặt tuấn tú rạng rỡ, nhưng làm khổ lên thì những giáo viên gia sư kìa đều không chịu đựng nổi.
Nhưng Nghê Cảnh Hề là người đầu tiên quản được cậu ta.
Hoắc Thận Ngôn nghe thấy câu chất vấn này của cậu ta, sắc mặt hoàn toàn lạnh xuống.
Anh mặc tây trang được cắt may bằng vải cao cấp, thẳng thớm thỏa đáng, khuôn mặt lạnh lùng khí thế toàn thân hoàn toàn bộc lộ.
Lâm Thanh Lãng cũng xuất thân không tầm thường, đương nhiên biết được trang phục trên người người đàn ông này không có thứ nào là hàng rẻ tiền cả.
Hơn nữa lúc đối phương không nói chuyện cả người có loại cảm giác khí trường tự nhiên, khiến người ta không được lỗ mãng.
Ngược lại Nghê Cảnh Hề thoáng mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Đã có người muốn kết hôn, đương nhiên phải kết hôn thôi, có liên quan gì đến tuổi tác đâu.”
Trong lòng Lâm Thanh Lãng khẽ rống, đương nhiên có liên quan.
Năm đó trước khi cậu ta ra nước ngoài không phải chưa từng muốn tỏ tình với Nghê Cảnh Hề, nhưng cô lại tranh trước một bước biến mất khỏi cuộc sống cậu ta.
Trước khi cậu ta lấy được offer của trường học ở nước ngoài, cô đã từ chức rời đi.
Cậu ta từng ầm ĩ với thư ký của bố, bảo anh ta tìm ra Nghê Cảnh Hề cho mình.
Nhưng đối phương chỉ thuật lại một câu nói của Nghê Cảnh Hề.
“Biển rộng tùy cá lội, trời cao mặc chim bay.
Chúc cậu sau này một đời suôn sẻ.”
Một câu chúc phúc quá mức thỏa đáng lại khách sáo, nhưng gặp mặt thì miễn đi.
Đường Miễn xử lý mọi chuyện rất thỏa đáng, luật sư đến bên này trước họ, rất nhanh đã làm xong thủ tục cho Nghê Cảnh Hề, có thể rời đi.
“Chuyện đều đã xử lý xong, phu nhân bây giờ có thể đi được rồi.” Đường Miễn đi đến nói.
Hoắc Thận Ngôn nắm tay Nghê Cảnh Hề, định dẫn cô đi.
Nghê Cảnh Hề quay đầu nhìn Lâm Thanh Lãng bên cạnh, mở miệng hỏi: “Bạn cậu còn chưa đến sao?”
“Cái thằng này làm việc không đáng tin, không sao, cô đi trước đi, chúng ta liên lạc sau nhé.” Lâm Thanh Lãng một tay để trên tai, làm động tác gọi điện thoại.
Còn đặc biệt nhìn Hoắc Thận Ngôn một cái, ánh mắt rất khiêu khích.
Nghê Cảnh Hề suy nghĩ, ngẩng đầu hỏi Hoắc Thận Ngôn: “Có thể giúp cậu ta xử lý thủ tục bảo lãnh không anh? Hôm nay may mà có cậu ta nên em mới không chịu thiệt.”
Há chỉ là không chịu thiệt, hai người chỉ còn thiếu làm cho công ty người ta ầm ĩ đến người ngã ngựa đổ nữa thôi.
Dù sao cũng không phải hạng người dễ trêu chọc.
Hoắc Thận Ngôn mặt không biểu tình nhìn Đường Miễn, Đường Miễn thấy vậy, không nói chuyện mà trực tiếp xoay người đi xử lý.
Lâm Thanh Lãng liền nói: “Ôi, thật sự không cần đâu.”
“Cơm thì tôi không mời cậu ăn được, hôm nay thật sự rất cảm ơn cậu.” Nghê Cảnh Hề luôn phân rõ ràng, Lâm Thanh Lãng hôm nay quả thực đã giúp đỡ cô, bảo cô tự mình đi trước, để người ta ở lại chỗ này thì không thỏa đáng.
Đường Miễn đứng cách đó không xa bắt tay với cảnh sát, hiển nhiên là đều đã xử lý xong.
Sau khi anh ta trở lại, nhìn Lâm Thanh Lãng mỉm cười nói: “Lâm tiên sinh, bây giờ anh cũng có thể đi rồi.”
“Cảm ơn nhé.” Lâm Thanh Lãng sờ ót rất xấu hổ, trong lòng đã mắng tên bạn tốt ngoan