Nơi họ đến là một hội sở tư nhân, phong cách lâm viên kiểu Tô Châu, dọc đường đi là hành lang giả núi còn có ánh sáng bạc nơi chân trời, hơi có cảm giác ánh trăng mờ lượn quanh.
Hôm nay là sinh nhật Tiêu Diệc Sâm, nhóm họ có nơi cố định, đơn giản sẽ không đi ra ngoài gây chú ý.
Dù sao cũng đã qua cái tuổi lông bông phóng đãng ngỗ ngược, bây giờ mọi người đều ba mươi, không phải đã tiếp nhận sự nghiệp trong nhà thì cũng là đang chờ đợi tiếp nhận.
Cho dù trưởng bối không tận tâm chỉ bảo, họ cũng sẽ thu liễm.
Còn Hoắc Thận Ngôn anh luôn là người thần bí nhất trong nhóm này.
Anh cũng có bạn bè quen biết, nhưng đều là những người quen biết từ nhỏ, các đối tác kinh doanh được anh khoanh vùng trong một phạm vi khác, và không thể dễ dàng bước vào vòng tròn riêng tư của anh.
Nghê Cảnh Hề được anh dắt tay đi thẳng một mạch về trước, còn luôn nhìn trái nhìn phải.
Trước đây cô cũng từng đến vài lần, nhưng mỗi lần đến đều cảm thấy rất mới mẻ, vì ông chủ nơi này thường sẽ thay đổi tranh vẽ trên tường và vật trang trí, ngay cả các kiểu lồng đèn ở hành lang cũng đổi mới một loạt.
Đi mãi đến cuối hành lang, nhân viên phục vụ đi ở phía trước cung kính mở cửa ra thay họ.
Phòng bao này là phòng lớn nhất trong cả hội sở, vừa vào bên trong, khỏi nói rất sống động, hơn mười người có nam có nữ.
Vừa vào cửa trong phòng khách kê một cái bàn tròn cực lớn, bộ đồ ăn trên bàn lúc này sớm đã sắp xếp gọn gàng, chén đĩa bằng sứ trắng tinh xảo, và ly thủy tinh sáng lấp lánh.
Nhưng mọi người đều còn chưa ngồi vào bàn, mà đang đánh bài ở bàn chữ nhật kế bên.
Lúc này Tiêu Diệc Sâm vừa hay thắng một ván đang cười vui vẻ, vừa ngẩng đầu nhìn thấy cửa mở, Hoắc Thận Ngôn đi vào bên cạnh còn có Nghê Cảnh Hề.
Anh trước sững sờ, sau đó lập tức đứng dậy khỏi ghế, đi thẳng đến.
“Hôm nay anh thật vinh hạnh, vậy mà ngay cả Cảnh Hề của chúng ta cũng đến này.” Trong lòng Tiêu Diệc Sâm mặc dù có cảm giác chột dạ, nhưng trên mặt lại rất nhiệt tình.
Anh là bạn lớn lên từ nhỏ của Hoắc Thận Ngôn, Nghê Cảnh Hề lại là người vợ Hoắc Thận Ngôn cưới hỏi đàng hoàng, danh phận này để ở đây, anh sẽ không thất lễ với cô.
Nghê Cảnh Hề nhìn anh cười nói: “Em đến mà anh ngạc nhiên như vậy, lẽ nào anh vốn không định mời em?”
Tiêu Diệc Sâm sửng sốt, không ngờ mình lại để Nghê Cảnh Hề bắt bài, liền lắc đầu than: “Được rồi được rồi, bình thường một mình Thận Ngôn anh cũng đã không trị được cậu ta, em tha cho anh đi.”
“Sinh nhật vui vẻ, anh Diệc Sâm.” Nghê Cảnh Hề mỉm cười nói.
Tiêu Diệc Sâm bằng tuổi Hoắc Thận Ngôn, chỉ có điều nhỏ tháng hơn Hoắc Thận Ngôn, cho nên một tiếng anh này của Nghê Cảnh Hề cũng không gọi sai.
Nghe thấy câu chúc phúc của cô, Tiêu Diệc Sâm lập tức đưa tay ra cố ý nói: “Lúc này nên có một cái ôm chứ nhỉ.”
Tính cách của anh hoàn toàn trái ngược với Hoắc Thận Ngôn, kiểu tính cách hiền hòa hời hợt, gặp người ba phần cười là kiểu người vừa nhìn liền khiến bạn cảm thấy dễ ở chung.
Mà tướng mạo anh cũng thuộc kiểu tuấn tú, lại thích gọi bạn rủ bè, không nói đêm đêm sênh ca nhưng thường tụ tập thì là thật.
Trong vòng tròn anh em ở Thượng Hải, anh cũng xem như được tính là người số một.
Nghê Cảnh Hề nhìn anh, không tiến tới chỉ mỉm cười đứng im tại chỗ.
Ngược lại là Hoắc Thận Ngôn nhìn sang anh, trong mắt không có cảm xúc gì, nhưng lại hừ lạnh một tiếng, ý này rất rõ ràng, nếu anh thật sự dám ôm Nghê Cảnh Hề, Hoắc Thận Ngôn có lẽ có thể đánh gãy tay anh.
Tiêu Diệc Sâm bất đắc dĩ giơ hai tay lên: “Được rồi, đôi tay này của tao còn đang đợi lát nữa cắt bánh kem đấy.”
Hoắc Thận Ngôn nhàn nhạt nói: “Biết thì tốt.”
Anh không hề che giấu dục vọng chiếm hữu đối với Nghê Cảnh Hề ở trước mặt bọn Tiêu Diệc Sâm, nhóm bạn lớn lên từ nhỏ này, dù sao vợ anh người khác không thể nào động vào được.
Khóe miệng Nghê Cảnh Hề mím nhẹ nhìn sang, tầm mắt Hoắc Thận Ngôn đúng lúc chuyển về phía bên này, mắt đen âm trầm, không nhìn ra được cảm xúc.
Nhưng mà Nghê Cảnh Hề lại phì cười thành tiếng.
Bởi vì cô lại nhớ đến câu hỏi vừa rồi cô hỏi ở cửa, bây giờ xem ra, cô cũng thật sự không có nói sai.
Vị Hoắc tiên sinh này nhà cô, e rằng cũng thật sự là giấm chua thành tinh ngàn năm rồi.
Hoắc Thận Ngôn nhìn cô gái khuôn mặt hất lên vô cùng vui vẻ kia, liền đoán được trong lòng cô đang nghĩ gì, cảm xúc trên mặt không rõ, nhưng lại trực tiếp kéo bàn tay cô qua, gãi gãi vào lòng bàn tay cô.
Nghê Cảnh Hề càng cười dữ dội hơn, lòng bàn tay cô hơi mẫn cảm.
Tiêu Diệc Sâm nhìn hai vợ chồng nhà này, quả thực muốn chọc mù mắt mình mà, đây con mẹ nó là khoe ân ái trước mặt anh đấy à? Đây chính là cách mà khách mời bọn họ đối xử với thọ tinh ư?
Quà không thấy đâu, thức ăn cho chó thì lại nhét đầy miệng anh trước.
Nhưng Hoắc Thận Ngôn đã đến, người đánh bài ở bên kia đều dừng lại.
Tiêu Diệc Sâm trực tiếp nói: “Đánh bài trước đi, thằng nhóc Hàn Chiêu còn chưa đến đâu.”
Bởi vì còn chưa đến đủ người, cho nên không vội lên món, cứ đánh bài trước giết thời gian vậy.
Hoắc Thận Ngôn lại không trực tiếp trả lời anh, mà nhìn Nghê Cảnh Hề cười nói: “Hay là em chơi nhé?”
Nghê Cảnh Hề biết đánh bài, bởi vì bà ngoại rất giỏi món này, cho nên từ nhỏ cô đã xem như là mưa dầm thấm đất, nên học khá giỏi.
“Em chỉ biết đánh mạt chược Thượng Hải thôi.” Nghê Cảnh Hề nói.
Tiêu Diệc Sâm liền nói: “Bài chúng ta đánh chính là mạt chược Thượng Hải, nào nào nào, con người Thận Ngôn đánh bài nghiêm túc lắm, anh không thích chơi với cậu ta.”
Người đàn ông trẻ ngồi đối diện cười nói: “Đúng, mà anh Thận Ngôn nhớ bài cũng ghê nữa.
Lần trước chúng ta đánh bài, ba nhà thua, chỉ mỗi anh ấy thắng.”
Nghê Cảnh Hề vừa ngồi xuống ghế, hai tay đã bày ra ở bàn bài, trên mặt cô mang theo chút ngạc nhiên: “Vậy làm thế nào đây, tôi đánh bài cũng không phải để tiêu khiển.
Tôi là vì thắng tiền mới ngồi xuống đấy chứ.”
Ba người còn lại trên bàn bài ngơ ngác nhìn nhau.
Cho đến khi Tiêu Diệc Sâm chắp hai tay, bẻ rắc rắc, nhìn hai người kia nói: “Nghe thấy chưa, Cảnh Hề đây là không hề để chúng ta vào trong mắt, các cậu đánh thật tốt cho tôi.”
“Nhất định phải thế rồi, thế nào cũng phải tranh thủ chiến thắng, không thể để chị dâu khinh thường như vậy được.”
Mọi người trêu đùa anh một câu tôi một câu, bầu không khí trên bàn bài bỗng chốc náo nhiệt hẳn.
Ngược lại bên cạnh hai người đàn ông kia vốn luôn có phụ nữ, nhưng sau khi Hoắc Thận Ngôn ngồi xuống bên cạnh Nghê Cảnh Hề, thì hai người lại đuổi người phụ nữ bên cạnh mình đi.
Mặc dù Nghê Cảnh Hề học khoa tin tức, nhưng cô cực kỳ mẫn cảm với con số, trí nhớ lại tốt.
Trên bàn bài ai ra lá nào, ngay cả thứ tự cô cũng nhớ rõ ràng.
Mấy ván tiếp theo, cũng thật sự bị mình cô thắng.
Đúng lúc nhân viên phục vụ lại đi vào thay trà mới và bưng khay trái cây mới vào, Hoắc Thận Ngôn nhìn hỏi: “Em đói không? Hay là ăn chút trái cây trước nhé.”
“Vâng.” Nghê Cảnh Hề đang bốc bài, tiện miệng đáp.
Hoắc Thận Ngôn đứng dậy đi bưng trái cây, ba người khác đưa mắt nhìn nhau.
Đến khi anh bưng trái cây đến, bàn tay thon dài trắng nõn đang cầm một cái nĩa cắm một miếng xoài đưa đến bên miệng Nghê Cảnh Hề.
Nghê Cảnh Hề đang cúi đầu xếp bài, khi xoài đưa đến bên miệng cô cũng không thèm ngước mắt, há miệng ăn.
Một người đút một người ăn, động tác của hai người thành thạo lại phối hợp ăn ý.
Ba người kia lại nhao nhao nhìn nhau, sâu sắc xác định thủ pháp đút đồ ăn này của Hoắc Thận Ngôn chắc chắn không phải lần đầu tiên.
Mọi người rất quen thuộc với Hoắc Thận Ngôn, cho nên cũng rất kinh ngạc.
Nuông chiều này thật sự có hơi không nhìn nổi.
Kết quả không những đút đồ ăn, mà Hoắc Thận Ngôn còn xem bài cô, cuối cùng, người ta bĩu môi nói: “Em cảm thấy vẫn là ra lá này tốt hơn.”
Cuối cùng Tiêu Diệc Sâm đối diện thiếu duy nhất một lá bát