Cuối cùng nhiệm vụ phỏng vấn này, vẫn rơi lên đầu Nghê Cảnh Hề.
Thực ra con người lão Trương thoạt nhìn chuyện gì cũng mặc kệ, để Ôn Đường một tổ phó dẫm lên đầu mình, nhưng ông ta ở tòa soạn lâu như vậy, đương nhiên không phải người tầm thường.
Sở dĩ Nghê Cảnh Hề dám trực tiếp công kích Ngô Mộng Ni trong cuộc họp như thế, đơn giản chỉ là lúc nhìn thấy Ngô Mộng Ni nói chuyện, lão Trương liên tục cau mày.
Trong một cuộc họp, tổ trưởng còn chưa nói lời nào, cô ta lại không phải là gì lại lên mặt dạy dỗ người khác.
Huống hồ mấy câu cuối cùng lão Trương nói kia, rõ ràng là nói giúp Nghê Cảnh Hề.
Vì thế ông ta vẫn giao nhiệm vụ phỏng vấn này cho Nghê Cảnh Hề, cũng xem như là làm cho đám Ôn Đường xem, chỉ đơn giản là để bọn họ cảm thấy mình đã giúp nghiêm phạt Nghê Cảnh Hề.
Nhưng trước khi đi, lão Trương lại gọi Nghê Cảnh Hề đến phòng làm việc của mình.
Trước khi ông ta mở miệng nói chuyện thì nhìn khu vực làm việc cộng đồng ở bên ngoài, rồi mới nói: “Phỏng vấn này chỉ là một nhiệm vụ, cô xem hoàn thành thì được.”
Cuối cùng, lão Trương suy nghĩ vẫn là nói: “Tôi luôn cảm thấy cô là một người không nhiều lời chịu làm việc.
Có những lời người ta nói cô không cần nghe, công việc là quan trọng nhất.
Tôi vẫn rất xem trọng cô.”
Lão Trương quả thực có lòng riêng, Ôn Đường thanh thế mạnh mẽ, nếu trong tổ có chuyện gì tốt thì cô ta đều chiếm hết.
Vậy thì thật sự không cần bao lâu, chức tổ trưởng này của ông ta cũng đừng làm nữa.
Còn Nghê Cảnh Hề quả thực là người mà ông ta xem trọng, người trẻ tuổi, vừa tốt nghiệp, tràn đầy khát vọng, quan trọng nhất là có cô ở đây còn có thể tranh giành với Ôn Đường.
Không đến nỗi một nhà độc quyền.
Sở dĩ lão Trương gọi Nghê Cảnh Hề vào nói những điều này, cũng là để lôi kéo cô.
Ông ta luôn cảm thấy ánh mắt nhìn người của mình rất chuẩn, ánh mắt cô gái này thật sự không phải người bình thường.
Nhưng Hoa Tranh biết được Nghê Cảnh Hề vẫn nhận được phỏng vấn này thì nhất thời thở vắn than dài, không nhịn được thấp giọng nói với cô: “Cậu biết bọn họ vì sao đều không muốn nhận cuộc phỏng vấn này không?”
Nghê Cảnh Hề luôn không giao lưu gì với những người khác trong tổ.
Sở dĩ quen với Hoa Tranh như vậy, hoàn toàn là vì Hoa Tranh dựa vào da mặt dày, kiên cường lê lết đến bên cạnh cô, dù sao thì gái đẹp ai mà không thích chứ.
Hoa Tranh: “Nghe nói đối tượng phỏng vấn này là một quỷ già dê, rất thích động tay động chân với người khác.
Tin tức này là do bên bộ phận quảng cáo truyền đến đó, lần trước lúc xã giao ông ta cứ kéo tay của một cô gái bên bộ phận quảng cáo, cô gái người ta vì công việc, thật sự phải nhịn xuống ghê tởm, bằng không nói thật cũng muốn đập chai rượu lên đầu lão ta rồi.”
Chuyện này đã truyền đến từ bộ phận quảng cáo, thì chắc là thật.
Cho nên Hoa Tranh rất lo lắng, cô đã nói sao lúc họp Ngô Mộng Ni cứ liên tục đẩy phỏng vấn này lên người các cô.
Dù sao loại phỏng vấn này, nếu đụng đến người hào phóng, thì chi phí đi lại sẽ không thể thiếu.
Nghê Cảnh Hề ngồi trên ghế, gảy cây bút máy trong tay.
Cho dù bây giờ mọi người đều quen dùng máy tính, nhưng cô vẫn thích cảm giác viết chữ bằng bút máy, nếu có suy nghĩ gì sẽ tiện ghi trực tiếp xuống hơn.
Hoa Tranh thấy cô ung dung, dường như không để trong lòng, cũng tức giận thay cô.
Cô ấy nói: “Cảnh Hề, khi cậu phỏng vấn thật sự phải cẩn thận chút đấy, tớ sợ……”
Nào biết Nghê Cảnh Hề xoay đầu nhìn cô: “Sợ tớ không nhịn được đập bình hoa lên đầu ông ta à?”
Hoa Tranh há miệng, trước đây cô ấy có thể vẫn sẽ cảm thấy Nghê Cảnh Hề đang nói đùa, nhưng hôm nay thấy điệu bộ nổi giận của cô với Ngô Mộng Ni trong cuộc họp.
Thì cô ấy cảm thấy Nghê Cảnh Hề không chỉ là một cô gái xinh đẹp.
Mà cô quá có dáng vẻ của một nữ vương.
Hoa Tranh cảm thấy, nếu thật sự có người dám làm gì với cô, cô chắc chắn, có thể, thật sự sẽ kéo đầu người ta.
Nghê Cảnh Hề suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Tớ có chừng mực.”
Nói xong, cô đứng dậy xách túi của mình, định đi ra ngoài.
Hoa Tranh nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô, nhất thời lại không biết nói gì.
Bởi vì cô nhìn dáng vẻ ngẩng cao đầu sải bước của Nghê Cảnh Hề, lại cảm thấy cô không phải đi phỏng vấn mà là muốn đi đánh nhau.
*
Đương nhiên Nghê Cảnh Hề không phải đi đánh nhau, cô thật sự rất nghiêm túc đi phỏng vấn.
Cô gọi điện thoại cho trợ lý của đối phương, hẹn thời gian muốn thăm quan công ty họ.
Nhân vật phỏng vấn không cần phỏng vấn trực tiếp, phải làm công việc bối cảnh trước.
Đối phương đã là nhà quảng cáo của tòa soạn, mục đích chắc chắn là muốn tuyên truyền công ty mình, cho nên Nghê Cảnh Hề định đi đến công ty đối phương một chuyến.
May mà người trợ lý này là một cô gái xinh đẹp, biết Nghê Cảnh Hề đến phỏng vấn, cũng xem như khách sáo.
Nghê Cảnh Hề khước từ đề nghị rót nước cho cô của đối phương, xoay đầu nhìn hỏi: “Tôi có thể xem công ty lát được không?”
Trợ lý gật đầu: “Đương nhiên có thể, cần tôi đi cùng chị không?”
Nghê Cảnh Hề: “Không cần đâu, tôi tùy tiện xem thử thôi.”
Đúng lúc trợ lý có việc phải làm, nên để cô tự mình đi dạo.
Tòa nhà làm việc của công ty này mặc dù có hơi cũ kỹ, nhưng trang trí nội thất vô cùng sang trọng, không những rộng rãi mà rất sáng sủa, và có chút cảm giác về công nghệ.
Bên cạnh quầy lễ tân công ty là một đại sảnh mở, trưng bày rất nhiều sản phẩm chăm sóc sức khỏe và thiết bị Massage.
Nghê Cảnh Hành nghiêm túc xem qua từng sản phẩm trong đại sảnh, đương nhiên giới thiệu trên mỗi sản phẩm luôn là đủ loại cao cấp, trong đó lại đủ loại ảnh khác nhau, phần lớn đều là một người trung niên hơi mập chụp chung với người mặc áo blouse trắng.
Người đàn ông trung niên chính là đối tượng phỏng vấn của Nghê Cảnh Hề lần này.
Vào lúc Nghê Cảnh Hề tham quan đại sảnh, luôn có vài người lớn tuổi qua lại.
Cụ ông hoặc cụ bà đầu tóc bạc trắng, hoặc đi một mình hoặc cùng nhau đến.
Khi họ đến, luôn sẽ có một người mặc vest đi ra đón họ.
Mãi đến khi một cụ bà tóc bạc phơ xuất hiện, Nghê Cảnh Hề từ từ đi về phía bên kia.
Nhưng người đàn ông mặc vest thắt cà-vạt còn nhanh hơn cô, bước chân anh ta đi nhanh đến bên cạnh bà cụ, trên mặt không những mang theo nụ cười xán lạn, vừa mở miệng liền nói: “Mẹ, người cuối cùng cũng đến rồi.
Trên đường không có chuyện gì chứ ạ.”
“Tiểu Vương này, chỗ này của các cậu thật không dễ tìm đâu.” Bà cụ mỉm cười nói.
Người đàn ông trẻ tuổi lại đưa tay lên vỗ nhẹ vào mặt mình, “Đều trách con, trách con không thể nào đi đón người.
Mẹ người yên tâm, lần sau người đến thì điện thoại cho con, con nhất định đi đón.”
Bà cụ lập tức cười xua tay: “Công việc cậu bận rộn thế kia mà.”
Sau đó người đàn ông tên tiểu Vương này dẫn hai cụ đi vào trong, vừa đi còn vừa giới thiệu các sản phẩm của công ty cho cụ.
Còn Nghê Cảnh Hề vừa rồi luôn đứng bên cạnh nghe lén, thật sự là không nói ra lời.
Cô cũng từng nghe nói các hiện tượng của ngành sản phẩm chăm sóc sức khỏe, trước đây cho dù truyền thông từng công bố, cũng không khiến cô cảm thấy chấn động bằng tận mắt nhìn thấy.
Thật là trăm nghe không bằng một thấy.
Sau đó Nghê Cảnh Hề chầm chậm đi về một phía khác, chính là nơi vừa rồi tiểu Vương dẫn cụ đi.
Không đến một lúc cô nhìn thấy mấy cánh cửa đóng chặt, xem ra có người đang ở bên trong.
Cô không tùy tiện đẩy cửa ra làm phiền người khác, mà cứ đi thẳng vào phía trong, cho đến khi nhìn thấy một sảnh làm việc mở rộng lớn.
Từng hàng được xếp gọn gàng, bầu không khí bên trong có vẻ bận rộn mà căng thẳng.
Rất nhiều người ngồi trên vị trí của mình, trên đầu đeo tai nghe, trong miệng không ngừng nói chuyện.
Bởi vì âm thanh quá ồn ào, Nghê Cảnh Hề căn bản không nghe rõ lời họ nói.
Cho đến