Xe mới của em……
Câu nói này nhất là bốn chữ đầu tiên khiến Nghê Cảnh Hề sững sờ, cô không phải không hiểu biết, đương nhiên biết nhãn hiệu xe này là gì.
BRABUS, hãng độ xe lớn nhất thế giới chuyên nâng cấp Mercedes-Benz.
Chiếc xe trước mặt này hẳn là sắp bắt kịp giá căn nhà kia của nhà cô rồi.
Nghê Cảnh Hề nghĩ nghĩ, vẫn là hỏi: “Chiếc xe này là muốn tặng em ạ?”
Tầm mắt Hoắc Thận Ngôn vẫn rơi trên mắt cô, nói thẳng: “Chiếc xe này được đặt làm trong thời gian rất lâu, cũng vừa lấy về mấy hôm nay.”
Thực ra chiếc xe này anh đã bảo Đường Miễn đi đặt làm, từ sau khi anh kết hôn với Nghê Cảnh Hề.
Nghê Cảnh Hề vẫn cảm thấy quá mức kinh ngạc, bởi vì nói thật sau khi hai người họ kết hôn, Hoắc Thận Ngôn không phải kiểu người sẽ lấy tiền nện cô, bởi vì anh biết mình chắc chắn không thích như thế.
Ngay cả trước đây anh từng thử thăm dò đề nghị có thể giúp bà ngoại chuyển đến một viện dưỡng lão hàng đầu ở Thượng Hải, cũng bị Nghê Cảnh Hề từ chối.
Không phải cô không muốn để bà ngoại ở viện dưỡng lão tốt, chỉ là viện dưỡng lão bây giờ chi phí một tháng tám ngàn, đã là viện dưỡng lão tốt nhất mà Nghê Cảnh Hề có thể chấp nhận.
Nghê Cảnh Hề hít sâu một hơi, cô biết từ chối sẽ không hay lắm, nhưng chiếc xe này cô không thể nhận được.
Cô vừa ngẩng đầu lên, cánh tay Hoắc Thận Ngôn đã để trên vai cô, vỗ nhẹ hai cái, thấp giọng nói: “Lên xe trước rồi hẵng nói, chỗ này là bãi đỗ xe ngầm dưới tòa nhà công ty anh.”
Câu này quả nhiên có tác dụng.
Nghê Cảnh Hề được Hoắc Thận Ngôn đưa vào ghế lái, sau đó anh vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái phụ.
Anh lên xe đóng cửa lại, Nghê Cảnh Hề bên cạnh mở miệng nói: “Em không thể nhận chiếc xe này.”
Rốt cuộc vẫn nói ra.
Hoắc Thận Ngôn ngược lại không tức giận, có ý trong dự liệu, anh hơi ngước cằm, khẽ cười chỉ chỉ vô lăng: “Thử xe trước đã, không phải em nói nếu em muốn có xe việt dã, thì tốt nhất nên là một Brabus sao.”
Nghê Cảnh Hề ngẩn ra, cô ngây người rất lâu, mới nhớ lại lời này quả thực cô đã từng nói.
Khi nói câu này, vẫn là lần đầu tiên họ gặp mặt.
……
Jerusalem.
Thành phố cổ nằm giữa Địa Trung Hải và Biển Chết này, từ trước đến nay đều được gọi là Thành phố Thánh, trải qua ngàn năm rửa tội, khắp nơi trong thành phố đều lộ ra vẻ cổ kính và trang nghiêm.
Trong thành phố có rất ít tòa nhà cao tầng, trái lại có thể thấy những công trình kiến trúc cổ màu vàng đất ở khắp mọi nơi.
Nghê Cảnh Hề đến Jerusalem đêm qua, đã đặt trước khách sạn ở một đêm.
Sáng sớm cô thay quần áo rời khỏi khách sạn, cô ở trong thành phố xoay vòng ba ngày, hỏi những người Trung Quốc gần như có thể hỏi, đều không có ai từng gặp bố cô cả.
Năm năm trước Nghê Bình Sâm mất tích ở Israel, ông vốn là được cử đến nơi này làm việc.
Nhưng kể từ đó không về nhà nữa.
Thế cho nên cả bốn năm đại học, Nghê Cảnh Hề chưa một lần để vụt mất học bổng.
Cô vĩnh viễn là sinh viên ưu tú nhất trong khoa.
Nhưng chỉ thế này vẫn không đủ, cô ra sức làm việc cố gắng kiếm tiền, giống như người máy vĩnh viễn không biết nghỉ ngơi sẽ không mệt.
Bởi vì cô kiếm tiền không chỉ là để chăm sóc bà ngoại, mà cô còn muốn đi Israel.
Cô muốn đi tìm bố.
Cô muốn đưa Bình Sâm của mẹ về nhà.
Nghê Cảnh Hề mang theo đầy hy vọng đến Jerusalem, thành phố cổ này được gọi là thành phố Thánh, cuối cùng cũng không cho cô hy vọng.
Sau đó cô quyết định đi Haifa, may là diện tích đất nước Israel căn bản không thể so sánh với Trung Quốc.
Cho dù cô thật sự tìm khắp cả nước Israel, cũng không phải là chuyện khó khăn.
Chỉ là cô sợ Nghê Bình Sâm không ở những thành phố lớn này, mà ở một nơi nhỏ nào đó.
Cô tin ông nhất định là có chuyện ngoài ý muốn mới sẽ lâu như vậy không về nhà, dù sao chỉ cần cô không tìm được xác, vậy thì những lời bảo cô buông bỏ kia sẽ không tính, ai nói cũng không tính.
Thế là cô quyết định thuê xe đi Haifa.
Hỏi bà chủ khách sạn chỗ cho thuê xe, cô đeo ba lô men theo hẻm đá dài ngoằng đi thẳng về phía trước, bên cạnh thỉnh thoảng có người đàn ông đội mũ đen đi qua, đây là cách ăn mặc điển hình của người Do Thái.
Chỗ cho thuê xe quả thực rất khó tìm, cô tìm một vòng mới tìm được.
Mà để cô kinh ngạc là, người ngồi ngay cửa là một người đàn ông Đông Á, Nghê Cảnh Hề liếc mắt cảm thấy ông ta hẳn là người Trung Quốc.
Nghê Cảnh Hề thử dùng tiếng Anh hỏi: “Chỗ này của ông cho thuê xe không?”
Người đàn ông vốn đội mũ che mắt, lười biếng ngẩng đầu, ánh mắt đầu tiên liền bị kinh diễm.
Nói thật ông ta ở chỗ này cho thuê xe lâu như vậy, tới tới lui lui không biết đã gặp bao nhiêu người.
Cô gái trước mặt này, thật sự xinh đẹp.
Người đàn ông lập tức niềm nở đứng dậy, dùng giọng Đông Bắc cực trôi chảy nói: “Cô gái là người Trung Quốc nhỉ.”.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Lạnh Lùng Tha Cho Tôi Đi |||||
Khuôn mặt Nghê Cảnh Hề luôn lạnh nhạt, hiếm khi lộ ra nụ cười.
Tha hương gặp cố nhân.
Cô gật đầu, người đàn ông vỗ đùi vui vẻ nói: “Tôi đã nói mà, tiểu Nhật Bản và Hàn Quốc làm sao có con gái nào xinh đẹp như cô đây.”
Hai chữ con gái này vừa nói ra, ông chủ cũng lúng túng.
Thuận miệng, là thuận miệng.
Nghê Cảnh Hề không để ý, ông chủ vội nói: “Cô đây là định đi đâu thế?”
“Haifa.”
Ông chủ cau mày, than thở: “Cũng rất xa đấy, cô đi một mình?”
Nghê Cảnh Hề hỏi ngược: “Một mình không thể thuê xe sao?”
Thực ra ông chủ là tốt bụng, ông ta thấp giọng nói: “Cô biết đấy nơi này thế nhưng là Trung Đông, Trung Đông loạn hơn trong nước chúng ta.
Đặc biệt là cô gái xinh đẹp như cô, tôi cảm thấy nhất thiết đừng đi một mình.”
Nói xong, ông chủ còn rất xấu hổ sờ đầu: “Hơn nữa cũng không may, chiếc xe cuối cùng chỗ tôi vừa được thuê đi mất rồi.”
Nghê Cảnh Hề không ngờ sẽ gặp phải tình huống này.
“Nhưng cô đừng lo lắng, người thuê xe tôi vừa rồi cũng là người Trung Quốc, nhìn rất giống người tốt, hơn nữa khéo nhất là cậu ta cũng đi Haifa.
Hay là tôi hỏi cậu ta giúp cô, có thể đưa cô theo một đoạn đường không nhé.”
Ông chủ thực sự nhiệt tình, biện pháp giải quyết cũng đã nghĩ xong thay Nghê Cảnh Hề.
Nghê Cảnh Hề không muốn chậm trễ hành trình nữa, vé máy bay về thành phố của cô đặt vào nửa tháng sau, chậm một ngày thì ít đi một phần hy vọng tìm được bố.
Cô thấp giọng nói: “Cảm ơn ông, ông chủ.”
Ông chủ cười nói: “Người anh em này đi mua đồ rồi, cô trước đợi một lát.”
Đợi một lúc ông ta lại nhìn Nghê Cảnh Hề mấy lần, còn nhìn lên trời một lúc, không nhịn được nói: “Cô nói hôm nay gió thổi kiểu gì, mà vừa rồi lúc người anh em kia đến tôi vừa nhìn thấy cũng ngẩn người, đẹp trai kinh khủng luôn.
Tôi còn tưởng có ngôi sao lớn gì đó trong nước đến nữa chứ.
Kết quả cậu ta vừa đi thì cô lại đến.”
Ông chủ cảm khái thật sự, bình thường người bình thường gặp nhiều rồi, hôm nay mới một lúc trước sau đến hai người đều đẹp đến mức khiến người ta đố kỵ.
Nghê Cảnh Hề không mở miệng, chỉ cảm thấy ông chủ này nói chuyện có hơi khoa trương.
Cho đến khi cô nghe thấy phía sau có tiếng động, kèm theo giọng nói vui mừng của ông chủ: “Hey, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.”
Nghê Cảnh Hề xoay đầu theo.
Cái liếc mắt này, thật sự có cảm giác đáng giá cuộc đời.
Người đến dáng rất cao, sơ mi trắng được nhét trong quần dài màu đen, trên chân là ủng màu đen, cả người rõ ràng ăn mặc rất mạnh mẽ, nhưng khi anh chậm rãi đi đến vẻ mặt lạnh nhạt xa cách, vẻ ngạo mạn trên người đã làm nhạt đi sự mạnh mẽ kia.
Đường nét khuôn mặt anh rất đẹp, đặc biệt là chiếc mũi cao thẳng, giống như được chạm trổ tinh tế.
Trên mặt người đàn ông đeo một chiếc kính râm màu đen, vào lúc anh đi đến gần Nghê Cảnh Hề nhìn thấy rõ ràng bóng dáng của mình trong mắt kính anh.
Cho dù cách lớp kính, cô cũng có thể cảm giác được, đối phương thật ra đang nhìn cô.
Ông chủ vội đi tới trước nói giúp cô.
Người đàn ông im lặng không lên tiếng, lắng nghe ông chủ thì thầm cả buổi.
Nhưng qua rất lâu, anh đứng ở đó, không từ chối cũng không mở miệng đồng ý.
Vẫn là Nghê Cảnh Hề suy nghĩ, lấy hộ chiếu của mình trong ba lô mở ra, bày ra trước mắt người đàn ông: “Tôi tên Nghê Cảnh Hề, là người Thượng Hải Trung Quốc.
Tôi muốn đi nhờ xe anh, tiền anh bao xe tôi có thể trả một nửa.
Ông chủ nói trong cửa hàng đã không còn xe cho tôi thuê nữa, vả lại anh cũng đi Haifa đúng không.”
Cô một hơi nói xong, hộ chiếu vẫn giơ trong không trung.
Lúc này người đàn ông rốt cuộc đưa tay lên tháo kính đen trên mặt anh xuống, Trong chớp mắt mắt Nghê Cảnh Hề chạm vào mắt anh, cô có cảm giác trái tim bị chạm nhẹ.
Là kiểu chạm vào đáy lòng, sau đó có một giọng nói nho nhỏ đang nói, mày xem anh ấy có một đôi mắt rất đẹp.
Người đàn ông này quả thực quá mức tuấn tú có khí chất như lời ông chủ nói, có lẽ người đều là động vật thị giác, cái xác xinh đẹp còn có khí chất cao quý như thế này, thường khiến người ta cảm thấy anh chắc chắn không phải người xấu.
Cuối cùng người đàn ông mở miệng nói: “Tôi tên Hoắc Thận Ngôn, trên đường đi vui vẻ.”
Ngày hôm đó, Nghê Cảnh Hề ngồi lên xe Hoắc Thận Ngôn đi về Haifa.
Israel là một đất nước nông nghiệp xây dựng trên sa mạc, khắp nơi