Trong chớp nhoáng, Dư Tễ Đan ra vẻ thoải mái nở nụ cười: “Các cô suy nghĩ cái gì vậy? Không lẽ mọi người cho rằng người tên ‘Đan Đan’ kia là tôi sao? Tôi đây là đương sự như thế nào lại không biết? Không phải là tôi đâu!”
Biện pháp tốt nhất cô có thể nghĩ đến, chính là dùng hết tất cả ‘thủ đoạn’ cùng ‘tuyệt kĩ’ phủ định chuyện này: “Không phải, thật sự không phải là tôi…”
Trước mắt bao nhiêu người như vậy, nếu cô cam chịu nhận lấy, về sau phải làm thế nào?
Hơn nữa…
Trên thực tế cô thật sự là không thể xác định ‘Đan Đan’ trên dải lụa kia là ám chỉ ai.
Là cô sao?
Cô vẫn không dám xác định.
Cứ cho là việc cô cùng Lý Mính Hưu đúng là có đánh cược vụ “tháng tám tuyết bay”, nhưng giữa bọn họ vốn đã không còn gì, còn muốn cô tha thứ cho anh vì đã trót dại phá buổi hẹn hò của cô, khiến nhà cô gà bay chó sủa sao?
Còn có…
Câu kia của anh “Em đời này chỉ định là người phụ nữ của anh”, trình độ không biết xấu hổ thật làm Dư Tễ Đan ngưỡng mộ… cũng vô cùng khó chịu!
Giống như cô không thể thiếu anh … anh là cái gì chứ!
“Thật sự không phải tôi!”
Dư Tễ Đan phủ nhận lần cuối cùng.
Đồng sự của cô cùng đám người vây xem bên cạnh, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt đều mê mang, bán tín bán nghi mà nhìn cô.
Kỹ thuật nói dối của Dư Tễ Đan đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, lúc trợn tròn mắt nói dối thì mặt không đổi sắc.
Ửng đỏ trên má cũng chậm rãi thu lại.
“Đúng vậy, cẩn thận ngẫm lại chúng ta cũng có chút quá ngạc nhiên rồi.” Phương Gia Mai cười như không cười mà nhìn Dư Tễ Đan, “Sở phó đúng là lớn lên xinh đẹp, chỉ là…” cô ta ngẩng đầu nhìn bông tuyết đang rơi, “Chuyện này cũng quá kinh động rồi…”
Phương Gia Mai nói xong, vẫn luôn trộm ngắm Dư Tễ Đan. Bạn trai cô ta cũng xen vào hòa giải: “Đúng là kiệt tác, ở thời tiết này, để thuê nhân công làm tuyết rơi phải cần bao nhiêu tiền?”
Nói xong, anh ta liếc mắt đưa tình với Phương Gia Mai, nhưng lại trộm ngắm Dư Tễ Đan: “Gia Mai, em có thích không? Nếu em thích, anh cũng có thể làm cho em một trận tuyết rơi như thế, thật ra nếu tính lại cũng không mất bao nhiêu tiền, chỉ là phí một chút công sức.”
Phương Gia Mai cảm động: “Gia Hoành!”
Dư Tễ Đan hùa theo cười một chút liền nghiêng người rời đi.
Bọn họ làm cô quá ghê tởm…
Má ơi, hai người có phải đang diễn phim truyền hình đâu?
Cứ như thể đang đóng bộ phim rẻ tiền vậy…
“Mọi người ở đây xem tuyết đi, tôi đi trước, đã trễ rồi, lát nữa mọi người tính tiền, mỗi người bao nhiêu ngày mai đi làm nói tôi là được.”
Cùng mọi người chào tạm biệt xong, Dư Tễ Đan bước vào trong màn tuyết trắng mà trở về...
Con phố này cách chỗ cô ở không tính là xa, có thể đi bộ về nhà.
Bông tuyết mát lạnh ngoan ngoãn mà rơi xuống mặt, tai và cả mu bàn tay Dư Tễ Đan.
Cho dù trận tuyết này là kế hoạch của ai, “Đan Đan” là ai, nhưng trong lúc nóng bức thế này mang đến một trận tuyết bay, tất cả mọi người hẳn là đều cảm tạ bọn họ.
Trên Weibo ghi nhận phạm vi ảnh hưởng của trận tuyết này khá lớn, nhưng thực tế lại không hẳn như vậy.
Không đợi Dư Tễ Đan về tới tiểu khu, tuyết cũng đã ngừng.
Tới cửa tiểu khu, cô tranh thủ ghé vào siêu thị tiện lợi gần đó mua ít đồ cho cuối tuần: mì gói, đồ ăn vặt, đồ uống, bia…
Dư Tễ Đan xách theo túi lớn thức ăn nhanh và thực phẩm, chậm rãi về nhà.
Cho dù không có tuyết, đêm hè vẫn mang đến cảm giác mát mẻ ngắn ngủi trong ngày.
Dư Tễ Đan đi qua một cái ngã tư, lại đi về phía trước vài bước, lập tức dừng chân.
Hoa tiền nguyệt hạ.
Ở vị trí quen thuộc kia, trên bồn hoa.
Xuất hiện hình bóng quen thuộc.
Lý Mính Hưu thoải mái ngồi trên bồn hoa, đôi tay tùy ý chống hai bên, chân dài duỗi thẳng...
Anh hiển nhiên đã nghe được tiếng bước chân của cô.
Lý Mính Hưu thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía xa xăm, nhìn về phía Dư Tễ Đan.
Dư Tễ Đan mặt không cảm xúc mà nhìn anh.
Lý Mính Hưu vỗ vỗ đầu gối, chậm rãi đứng lên, anh cứ thế điềm đạm hỏi ba chữ: “Đã về rồi?”
Dư Tễ Đan: “…”
Không phải đã sớm nói không còn nợ nần gì hay sao?
Sao cứ mãi làm ra bộ dáng quen thuộc đó vậy?
“Em mua cái gì vậy? Nhìn dáng vẻ là biết đi siêu thị rồi, anh không ở bên cạnh, em lại chuẩn bị ăn mấy thứ đồ ăn nhanh rác rưởi phải không?”
Dư Tễ Đan trừng mắt nhìn Lý Mính Hưu, không để ý tới anh, đi nhanh về phía cửa.
Lý Mính Hưu vừa thấy bộ dáng của Dư Tễ Đan, giống như chưa nguôi giận, chứ đừng nói là tha thứ cho anh.
Dư Tễ Đan cũng không giống như gặp cướp mà vội vã, thế nên tốc độ lên lầu cũng không mau.
Lý Mính Hưu tự nhiên đi theo phía sau cô, giữ vững khoảng cách nửa tầng lầu giữa hai người, trong chuyện này anh không dám truy hỏi cô.
Anh biết tính Dư Tễ Đan.
Cùng cô cứng đối cứng tuyệt đối không thể, như vậy chỉ có thể làm anh chết thảm hại hơn.
Bước qua vài bậc thang cuối cùng, Dư Tễ Đan lấy chìa khóa mở cửa, nhanh chóng bước vào nhà.
“Rầm” một tiếng đóng cửa rung trời.
Lý Mính Hưu lại một lần bị ngăn cách ở ngoài cửa.
Anh bất đắc dĩ mà thở dài.
Cô thật sự giống như anh dự đoán.
Giống như suy nghĩ của anh về cô lúc cô tức giận.
Nếu có thể, nếu có khả năng, anh thật muốn ôm chặt lấy cô, ngay phút giây này.
Không cho anh ôm cũng được, miễn sao để anh nghiêm túc nhìn cô thêm vài lần.
Tâm nguyện nhỏ bé của anh, cô cũng không muốn thỏa mãn…
Lý Mính Hưu nhẹ nhàng gõ lên cửa vài tiếng.
Giọng của anh trời sinh vốn đã trầm thấp, anh hơi hắng giọng, tận lực đem âm thanh giảm đến nhu hòa: “Tễ Đan, Tễ Đan ngoan của anh,… Mở cửa cho anh, có được không?”
Cánh cửa vẫn im lìm…
Bên trong cũng không có tiếng đáp lại.
“Dư Tễ Đan!” Lý Mính Hưu dùng sức gõ vài cái lên cửa, “Nếu em không mở cửa, anh sẽ, anh sẽ…”
Đứng sau cửa nghe động tĩnh bên ngoài, Dư Tễ Đan lập tức hỏi lại: “Anh sẽ thế nào? Tính làm gì?”
Lý Mính Hưu: “…”
Không nghĩ tới anh dùng phép khích tướng, Dư Tễ Đan lại nguyện ý để ý đến anh.
Có vẻ, cô vẫn chưa hoàn toàn bỏ mặc anh, vẫn còn cơ