Phản ứng đầu tiên của Dư Tễ Đan là sửng sốt.
Khuỷu tay đối phương ôm chặt cô, thậm chí một bàn tay giữ phía sau gáy cô.
Dư Tễ Đan kịp phản ứng lại, cô vừa mới mở miệng: “Anh làm…”
Chữ “sao” còn chưa kịp nói, thì bàn tay xoa gáy cô bỗng dùng sức, đem đầu cô ấn vào vòm ngực rắn chắc của anh.
“Uy!”
Rầu rĩ mà kêu một tiếng.
Dư Tễ Đan theo bản năng tự bảo vệ đưa hai tay ôm chặt eo anh, muốn dùng kỹ thuật vật lộn đẩy ngã anh.
Nhưng đối phương so với tưởng tượng của cô, hoặc là nói so với hình ảnh cô thấy ở cửa phòng tắm lúc trước… cường tráng hơn nhiều.
Một lần chưa thành.
Dư Tễ Đan đang chuẩn bị tiếp tục…
Tiếng bước chân liên tiếp đang hướng trên lầu mà chạy như bay đến.
Chỉ bằng giọng nói của cô ấy có thể so với âm thanh của cả một tiểu đoàn:
“Mẹ nó, tớ đương nhiên biết … Đúng đúng đúng, tớ cũng ở con phố kia, đang cùng bạn ăn thịt nướng… Mẹ nó! Ừ! Bọn tớ trơ mắt mà nhìn tuyết từ bầu trời rơi xuống, nhìn mà muốn trợn mắt!”
“Ai biết được! Hiện tại đã trở thành chuyện hot nhất trên mạng rồi, chẳng lẽ còn có thể là giả? Đúng là so với Đậu Nga còn oan hơn.”
“Sao có thể! Cậu là đồ ngốc à! Suy đoán đó chắc chắn là đúng, cậu nhìn xem xung quanh chúng ta, theo đuổi phụ nữ đều chỉ tặng hoa hồng, trang sức… cậu nhìn người khác xem …
“Đúng vậy, nhà giàu chính là nhà giàu, theo đuổi phụ nữ mà sáng tạo khác người như vậy, phong hoa tuyết nguyệt, cậu nhìn chúng ta xem! Thực tương phản! Phàm phu tục tử nha!”
“Này, đến nhà chị tôi rồi, gọi lại cho cậu sau.”
Mấy lời nói kia phát ra từ lúc đối phương tiến vào cửa tòa nhà, chờ đến lúc Dư Tễ Đan có thể nghe rõ, cũng chỉ là mấy câu cuối cùng.
Không tốt!
Cực kỳ đề phòng!
“Chị! Chị Tễ Đan! Mau mở cửa cho em! Em phải kể chị nghe một việc rất ly kỳ, chị biết không? Thành phố chúng ta tháng tám có tuyết rơi…. ha ha ha… Cạch…”
Tiếng ‘ha’ cuối cùng biến thành một tiếng ‘cạch’.
Trời!
Cô nhìn thấy gì vậy?
Dư Giang Nguyệt há hốc miệng, lớn đến nỗi có thể bỏ lọt cả một quả táo!
Chị cô…
Bà chị cuồng công tác của cô…
Bà chị ế từ trong trứng nước của cô...
Cây vạn tuế già rốt cuộc cũng ra hoa, còn cùng một người đàn ông ôm ấp!
Hơn nữa còn ở ngay cửa!
Tay chị cô còn đặt trên eo đối phương!
Cô hít một hơi.
Đầu Dư Tễ Đan bị Lý Mính Hưu ấn mạnh vào ngực, tuy rằng không nhìn thấy Dư Giang Nguyệt, nhưng tiếng “cạch” cùng tiếng hít khí lạnh, cô liền biết mình xong đời rồi.
“Anh mau thả tôi ra!”
Dư Tễ Đan rầu rĩ mà nói.
Lý Mính Hưu trăm cay ngàn đắng mới được ôm người anh thương nhớ đêm ngày, sao có thể dễ dàng buông tay?
Dư Giang Nguyệt chậm rãi bước tới, vẻ mặt tò mò:
“Chị… Hai người…”
Dư Giang Nguyệt nhìn hai người ôm chặt nhau, gãi gãi đầu, hắc hắc cười một tiếng: “Em…… Em tới không đúng lúc rồi phải không? Vậy thôi, em không quấy rầy hai người, hai người… tiếp tục đi…?”
Dư Giang Nguyệt không nói lời nào thì còn đỡ, cô ấy vừa nói, Dư Tễ Đan vừa tức lại vừa thẹn, lại lần nữa ôm lấy eo Lý Mính Hưu, không nói hai lời nâng chân đá qua…
Lý Mính Hưu sớm đoán được động tác Dư Tễ Đan, một bàn tay lập tức từ sau gáy dịch đến đùi cô…
Cảm giác vừa mềm vừa đàn hồi, làm anh lưu luyến đến suýt quên cả phản ứng.
Dư Tễ Đan âm thầm mắng: “Lưu manh!”
Một loạt động tác của bọn họ làm Dư Giang Nguyệt bên cạnh xem đến hoa cả mắt.
Tuy rằng Dư Tễ Đan chuyên nghiệp, động tác rất có trật tự, nhưng cửa thì nhỏ, hơn nữa Lý Mính Hưu là người quen, không phải phạm nhân, cô không thể ra tay tàn nhẫn, càng bực mình là ở chỗ trống duy nhất trong không gian nhỏ hẹp này lại có một Dư Giang Nguyệt đứng chắn, đúng là khó càng thêm khó.
Vì thế, hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, Dư Tễ Đan lựa chọn cá chết lưới rách…
Cùng lúc đó tay Lý Mính Hưu nâng eo Dư Tễ Đan, lực đạo từ bốn phương tám hướng cùng ập đến khiến hai người cùng nhau ngã khuỵu trên mặt đất.
Để cho Dư Tễ Đan tức giận chính là dù hai người bị quăng ngã trên mặt đất nhưng Lý Mính Hưu vẫn ôm chặt cô.
Lý Mính Hưu sợ Dư Tễ Đan bị thương.
Nhưng Dư Tễ Đan lại hiểu thành anh đang lợi dụng thời cơ sàm sỡ cô!
Dư Giang Nguyệt “Chậc chậc chậc” vài tiếng, nhìn hai người ‘nhiệt tình ôm nhau, cô ấy thậm chí còn nhường một bước: “Anh chị quay người lại là có thể vào nhà, không vào nhà ôm, một hai phải ôm ở cửa, còn dùng phong cách ‘360 độ’ để ôm, cái này gọi là tình thú nha, chậc chậc chậc…”
Dư Tễ Đan rốt cuộc đẩy được Lý Mính Hưu ra, đứng lên, vỗ vỗ người, nghe xong lời Dư Giang Nguyệt nói, trừng mắt một cái: “Em đang nói gì vậy!”
Lý Mính Hưu theo Dư Tễ Đan từ trên mặt đất đứng lên.
Từ nãy giờ chưa thấy được khuôn mặt Lý Mính Hưu, Dư Giang Nguyệt định nhìn xem thế nào, nhất thời lại trợn mắt há hốc mồm, chỉ vào Lý Mính Hưu, qua khoảng hơn mười giây, mới nuốt nước miếng, hét lớn: “Anh… Anh… Anh là đại soái ca!”
Lý Mính Hưu: “…”
Anh hơi nhíu mày, đồng thời cúi đầu.
“Oa oa oa! Đại soái ca! Ha ha ha, là Đại soái ca!”
Lý Mính Hưu mơ hồ nhìn về phía Dư Tễ Đan.
“Chị Tễ Đan quả nhiên là gạt em! Còn nói cái gì không tìm thấy anh, còn nói hai người không quen biết gì đó…… Toàn! Là! Lừa! Người!! Ha ha ha…… Đại soái ca! Đúng là đại soái ca! Hừ! Dư Tễ Đan không nói với em quan hệ của hai người, cái đồ ích kỷ này, thế mà còn được gọi là cảnh sát nhân dân à… Đại soái ca là thuộc vào hàng bảo vật, chị sao có thể độc chiếm chứ! Đó là tội đáng muôn chết nha!”
“…” Dư Tễ Đan quả thực là mất mặt muốn chết, cô lập tức duỗi tay che miệng Dư Giang Nguyệt, “Câm miệng em lại! Em không nói, không ai nói em câm cả!”
Trăm triệu lần không nghĩ tới, ngay lúc này, Lý Mính Hưu lại mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
“Anh nguyện ý để mình cô ấy độc chiếm.”
Dư Tễ Đan: “…”
“A a a da gà của em…” Dư Giang Nguyệt hưng phấn mà dậm chân: “Đúng đúng đúng, chính là cái này! Vị giấm của tình yêu!”
Dư Tễ Đan cùng anh so chiêu khó tranh phần thắng, nhưng đối phó Dư Giang Nguyệt thì không như thế…
Hai giây sau, Dư Giang Nguyệt liền bị Dư Tễ Đan khóa tay, còn bị bịt cả miệng lại.
“Ngô ngô ngô…”
Dư Giang Nguyệt hiển nhiên còn muốn nói.
Lý Mính Hưu ý cười thêm sâu, vừa muốn tiếp tục nói chuyện, liền nhận được ánh mắt hình viên đạn từ Dư Tễ Đan.
“Anh cũng ngậm miệng lại!”
Lý Mính Hưu: “…”
Anh giơ một bàn tay lên, làm động tác “Kéo khóa”.
***
Dư Tễ Đan ném Dư Giang Nguyệt lên sô pha, đe dọa: “Em yên lặng cho chị! Còn dám nói bừa với Lý Mính Hưu lần nữa, chị liền ném em qua cửa sổ! Chị nói được làm được!”
“A” Dư