Editor: Mòi học tra
Beta: Blue, Nửa đêm dậy viết pỏn
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Đau khổ ở hiện trường đông cung hồi lâu, Lâm Dung Vi nghe thấy tiếng tân nương như sắp khóc, vốn tưởng rằng sẽ kết thúc sớm thôi.
Không ngờ đêm hôm đó hào quang lang sói của nam chính thức tỉnh, một đêm chiến n hiệp.
Vẻ mặt hốt hoảng cùng bộ dáng cả người rã rời của tân nương in thật sâu trong đầu y.
"Không muốn nữa..." Giọng tân nương yếu ớt hơi khàn như chim nhỏ bị thương, trông mong đổi lấy một chút thương tiếc.
"Ngoan nào." Lãnh Văn Uyên cúi xuống hôn nhẹ lên vầng trán mướt mồ hôi của tân nương, như chuồn chuồn lướt một đường xuống dưới.
Cọ vào vành tai ửng đỏ, vân vê đầu tai bằng lưỡi, thi thoảng nhay cắn.
Hơi nước mù mịt, trên người tân nương đọng một lớp mồ hôi mỏng như bạch ngọc phủ phấn.
Đầu ngón tay phiếm hồng víu chặt lấy lưng Lãnh Văn Uyên lưu lại những dấu vết mờ ám.
"Không...!không chịu nổi nữa..." Trong mắt tân nương ngậm nước như chực chờ rơi xuống.
"Sau này không được phép lạnh nhạt với ta như vậy, biết chưa?" Lãnh Văn Uyên khẽ vén lọn tóc ướt đẫm của tân nương ra sau tai, ánh mắt yêu chiều, "Phu nhân có thể lạnh lùng với bất cứ ai nhưng tuyệt đối không thể làm thế với vi phu.
Mỗi lần vi phu thấy ngươi tỏ ra lạnh lùng xa cách, trái tim ta như bị bóp nghẹt vậy."
Tân nương nhắm mắt lại hai hàng lệ trong suốt lăn xuống.
Lãnh Văn Uyên nhẹ nhàng liếm đi nước mắt của tân nương, siết chặt tân nương trong ngực, thần sắc thương xót và phức tạp.
"Thật tốt, cuối cùng ta và ngươi cùng về chung một nhà."
Một câu cuối cùng nhẹ nhàng nhưng khổ sở âm ỉ như vậy.
Lâm Dung Vi chợt nhận ra rằng Lãnh Văn Uyên đã biết mình ở trong mộng hắn nên hắn mới không kiêng kị gì cả.
Giống như nằm mơ thấy cấp trên đáng ghét, khi nhận ra đấy là giấc mơ liền thoải mái thượng cẳng chân hạ cẳng tay đánh cho hắn kêu cha.
Hơi nước càng lúc càng dày đặc, mờ mịt đến mức không thấy rõ hai người trong suối