Editor: Mòi học tra
Beta: Blue, Nửa đêm dậy viết pỏn
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Quân Dật Nhiên cũng tu kiếm đạo như Vi Sinh Huyền Dương, bội kiếm của hắn tên Vô Ưu.
Đúng vậy, là Vô Ưu Kiếm, chỉ khác Vô Nhất Kiếm một chữ, đều lấy từ danh xưng của Vi Sinh Huyền Dương, quả là yêu thương tới tột cùng.
Dùng quặng từ tinh vân hạ phàm để rèn, lấy gỗ tùng vạn năm giữ lửa lò luyện, lại đem nước từ mạch suối sâu nhất Vực Nhược Thủy tôi luyện cốt kiếm, trận pháp phòng vệ trên chuôi kiếm do tự tay Vi Sinh Huyền Dương khắc, thậm chí còn dùng máu tươi dẫn trận.
Cho nên Ngũ Tông Sơn đều biết Quân Dật Nhiên không dễ dàng xuất kiếm.
Vì khi cầm vào chuôi kiếm có thể cảm thấy ái tình của sư tôn khi tốn hết bảy bảy bốn mươi chín ngày khắc.
Sư tôn hắn ôm thanh kiếm hơn cả tháng nên nghiễm nhiên trên thân kiếm ngấm đầy khí tức của sư tôn.
Nhưng hôm nay thanh kiếm này nằm vững vàng trong tay Quân Dật Nhiên, từng tư thế xuất kiếm nâng kiếm của hắn đều cực kì giống Vi Sinh Huyền Dương.
Lãnh Văn Uyên trầm tĩnh rút Cực Tình Kiếm ra, huyết khí trên thân kiếm rất nồng, lưỡi kiếm ánh đỏ mỏng như lá liễu, tuy là pháp khí nhưng khí thế không hề thua kém Vô Ưu.
Tán cây xào xạc, trong tức khắc kiếm của cả hai đã lao vào nhau, một tiếng vù vù rét lạnh, kiếm khí như hòa cùng chủ nhân mà mang theo linh tính.
Từng đường chém của Cực Tình Kiếm khi vung lên vô cùng dày đặc như thể chém đôi sông dài biển rộng, như chia cắt cát vàng trải dài, khói lửa hòa cùng bụi đất, máu huyết bắn lên giáp như tấu khúc.
Vô Ưu lạnh lẽo tuấn nhã như mây như khói lướt qua ngọn diên vĩ, trời cao gợn mây, nhẹ nhàng hạ mũi đâm một nhát phóng khoáng như ngọc thụ lâm phong.
Hai người vẫn chưa phân cao thấp, chỉ cảm thấy kiếm quang đỏ bạc lóe lên đan xen nhau, truy đuổi lẫn nhau như vào cảnh giới hư vô.
Lâm Dung Vi cảm thấy hình như hai người đều đang đánh thật, không khỏi ngưng thần xem thử tình hình chiến trường cả hai.
Quân Dật Nhiên dốc toàn lực ứng phó, Lãnh Văn Uyên cũng không chịu yếu thế.
Quân Dật Nhiên lớn hơn Lãnh Văn Uyên ngàn tuổi có thừa, đã ở Tiên Vực từ lâu, hành tẩu nhiều nơi, căn cơ vững chắc, tuy phong bế tu vi nhưng Lãnh Văn Uyên đấu với hắn lại có thể ngang tài ngang sức cũng coi như là chuyện lớn.
Thật không hổ là nhân vật chính.
Lâm Dung Vi thả lỏng một chút, đang chuẩn bị cúi đầu thưởng trà thì đáy mắt nhiên xẹt qua một ánh đỏ như máu, y giật mình ngẩng lên thì thấy Cực Tình Kiếm đã đột phá được trận pháp phòng ngự của Vô Ưu Kiếm và chém thẳng vào cánh tay Quân Dật Nhiên.
Tình thế nguy cấp, Lâm Dung Vi nhanh tay ném chung trà vào Cực Tình Kiếm, Lãnh Văn Uyên lập tức vững vàng thu kiếm về, lưỡi kiếm lật ngang vừa kịp đỡ chung trà.
Quân Dật Nhiên thuận thế lui người lại, sắc mặt hơi ngẩn ra.
Lãnh Văn Uyên bị kiếm khí phản phệ, dường như muốn ho ra máu nhưng lại gắng gượng nuốt xuống.
"Đa tạ sư tôn, đa tạ Lãnh sư đệ." Quân Dật Nhiên hướng Lâm Dung Vi cùng Lãnh Văn Uyên chắp tay.
"Sư huynh khách khí." Lãnh Văn Uyên cẩn thận cầm chung trà lên và thu Cực Tình Kiếm về vỏ.
"Nếu đã như vậy thì Lãnh sư đệ tất nhiên có tư cách nhận lấy lệnh bài." Quân Dật Nhiên không chút dấu vết lướt qua Cực Tình Kiếm, hơi xuất thần như đang suy nghĩ điều gì.
"Sư tôn, chung trà của người." Lãnh Văn Uyên tiến lên, quy quy củ củ dâng lên chung trà.
Đối với việc Lâm Dung Vi ngăn cản hắn không có câu oán hận nào.
"Đồng môn tham luận phải biết điểm dừng." Lâm Dung Vi nhận lấy chung trà, không nặng không nhẹ nói một câu.
"Đệ tử thấy trên chuôi kiếm sư huynh có khắc trận pháp phòng ngự, không ngờ rằng pháp trận chưa hoạt động, nhất thời lỡ tay, xin sư tôn minh xét." Lãnh Văn Uyên vô tội trình bày.
"Ngươi tới đây." Lâm Dung Vi lạnh mặt.
Hắn nghe lời tiến đến để y chạm vào cổ tay dò xét.
"Nội thương có thể tự khỏi, vi sư thấy ngươi lúc chiến đấu ánh mắt ửng đỏ, có tâm ma quấn thân sao?" Lâm Dung Vi rốt cuộc cũng hỏi được vấn đề y muốn biết.
Lãnh Văn Uyên ngẩn ra, biết rằng không giấu được chỉ đành gật đầu, "Đệ tử có một khúc mắc trong lòng."
"Vì sao lại vậy?" Y ân cần hỏi han.
"Hồi bẩm sư tôn, khúc mắc của đệ tử không giải trừ được." Lãnh Văn Uyên chua xót cười.
"Nhưng ngọn nguồn như thế nào?" Lâm Dung Vi tất nhiên không dễ dàng bỏ qua.
Tâm ma đơn giản chính là thù hận, ham