Editor: Mòi học tra
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Quyển trục lấp lánh như tinh vân giữa đêm.
Lâm Dung Vi vui vẻ, chờ một chút rồi đoan chính trả lời, "Vi sư thường ngày rất bận rộn."
"Đệ tử đương nhiên biết." Ngừng chốc lát trên quyển trục lại hiện ra dòng kế tiếp, "Sư tôn chớ lao tâm quá sức tổn hại thân thể, đồ nhi đau lòng."
Lâm Dung Vi nhấp môi, trong mắt ánh lên ý cười, y vui vẻ cuộn Tâm Đầu Ý Hợp lại rồi cất vào nhẫn trữ vật.
~~~
Ngày biệt ly, Lãnh Văn Uyên đã chuẩn bị đầy đủ từ lâu, hắn đến đỉnh Thanh Phong từ biệt Lâm Dung Vi.
"Đệ tử mấy ngày rồi mỗi lần nghĩ đến việc phải tạm xa sư tôn liền không thể ngủ được, tâm trạng không yên."
Lâm Dung Vi gật đầu, "Chuyện tâm ma đợi ngươi ra khỏi Cửu U bí cảnh, vi sư và Dược Tôn nhất định tìm cách hóa giải."
"Chuyện này không phải vì tâm ma mà ra.
Chỉ là lần này phải xa cách quá lâu, đệ tử rất nhớ người." Lãnh Văn Uyên ý đồ trở lại chủ đề chính.
"Tâm ma của tu giả không được để lâu, nếu không nhanh chóng gỡ bỏ sẽ càng khó khăn, ảnh hưởng xấu tới tu vi." Lâm Dung Vi vẫn nhắm đến việc này.
"Tâm ma của đệ tử chưa bao giờ ảnh hưởng tới việc tu luyện.
Đệ tử không muốn nói về nó, xin sư tôn bỏ qua chuyện này." Lãnh Văn Uyên nhất định từ chối.
Kiên quyết tới như vậy?
Lâm Dung Vi rủ mắt, xem ra nam chính có không ít tâm sự, khi hắn vào bí cảnh mình nhất định phải nhất định phải cùng Dược Tôn chế ra đan dược mới cho hắn.
Nếu nhớ không lầm thì sau khi nam chính ra khỏi bí cảnh đã là thượng tiên hậu kỳ nhưng có thể treo kim tiên trung kỳ lên đánh như con.
Nếu tu vi hắn cứ tiếp tục phát triển với tốc độ như này thì sư tôn mình khó mà kiểm soát được.
Càng miễn bàn tới việc hoàn thành nhiệm vụ.
Lãnh Văn Uyên lặng lẽ đưa mắt quan sát Lâm Dung Vi, khẩu khí không khỏi mềm đi, "Chỉ cần sư tôn không đề cập tới chuyện tâm ma thì chuyện gì đệ tử cũng nguyện ý nghe sư tôn, không có nửa câu oán hận."
Lại còn dám cò kè mặc cả với bản tôn.
Lâm Dung Vi không còn cách nào đành ừ một tiếng đồng ý với hắn, đảo mắt về phía Quân Dật Nhiên.
"Sư tôn." Quân Dật Nhiên hành lễ, thưa rằng, "Gia chủ gọi đệ tử về Quân gia, có thể phải ở lại rất lâu nên đệ tử cố ý tới từ biệt người."
Chuyện gì xảy ra đấy? Vừa đi là đi hẳn hai người.
Lâm Dung Vi lười so đo, chỉ nhẹ nhàng phất tay cho hai đệ tử lui xuống.
Lãnh Văn Uyên nghe được tin này rõ ràng là tâm tình không tệ, như trút được gánh nặng trong lòng, bước chân cũng nhẹ nhàng mấy phần.
Ngược lại Quân Dật Nhiên sắc mặt âm trầm, có chút không dời mắt khỏi Vi Sinh Huyền Dương được, lát sau cúi đầu trầm ngâm.
Gia chủ hiện nay của Quân gia là phụ thân của Quân Dật Nhiên, là người nghiêm khắc bảo thủ.
Từ khi mất đạo lữ cũng chưa từng thấy vui vẻ lại ngày nào.
Tiên Vực đều biết thép luyện cũng không cứng bằng xương người Quân gia, Bất Dạ Chiến ngàn năm trước dòng chính của Quân gia cũng có tham chiến, người người đều là hào kiệt đổ máu không đổ lệ.
Cho dù có thấy thân nhân chết ngay trước mặt cũng phải cắn răng nhịn đau, chiến đấu anh dũng tới cùng.
Danh tiếng vang xa trong Tiên Vực.
Từ đó về sau người đời đều biết Quân gia không chỉ có biết kinh doanh mà chiến lực cũng đứng nhất nhì.
Quân Dật Nhiên được coi là một trường hợp đặc biệt trong Quân gia, có lẽ bởi vì khi thân mẫu mang thai bị thương nên Quân Dật Nhiên cực kỳ nhạy cảm với đau đớn.
Gia chủ Quân gia một thân một mình nuôi dưỡng đứa con duy nhất này tới khi trưởng thành.
Không lâu sau đưa hắn đến Ngũ Tông Sơn và được Vi Sinh Huyền Dương thu làm đệ tử.
Gia chủ Quân gia hiếm khi gọi Quân Dật Nhiên trở về nhà, lần này triệu y về không biết là có chuyện gì.
Lâm Dung Vi tất nhiên không muốn suy nghĩ dư thừa, so với quan tâm chuyện vụn vặt của Quân gia thì giờ việc quan trọng hơn là cùng Dược Tôn luyện ra thuốc mới, cải tiến Hoàng Lương Nhất Mộng để ít nhất y cũng tìm hiểu được lí do Lãnh Văn Uyên sinh ra tâm ma.
Dược Tôn và cục lông lăn lộn cả ngày trong Tùng Đường, từng bao tiên dược được đưa vào bên trong.
Lão cố ý làm cho Tùng Đường xông toàn mùi khói, Lâm Dung Vi cũng không buồn để ý, cứ an tĩnh luyện chữ như thường.
Thỉnh thoảng Tâm Ý Tương Thông sáng lên, y sẽ nhanh chóng mở quyển trục ra xem, như thể xem nhật kí báo cáo công tác của nam chính.
Dược Tôn mỗi lần thấy vậy đều sẽ sáp lại và đọc thật to những dòng chữ trên đó.
"Sư tôn, đệ tử đã tới Cửu U bí cảnh hơn nửa tháng.
Đệ tử vô cùng nhớ người, không biết những ngày gần đây sư tôn như thế nào?
Hôm nay đệ tử tu luyện tới giờ Mẹo, sau khi rời khỏi sơn động thì vô tình gặp được một bụi Túc Xà Lan kì lạ.
Dựa vào những gì sư tôn và Dược Tôn dạy, đệ tử nhìn xung quanh quả nhiên tìm được da linh xà lột gần đó.
Tuy chưa khô nhưng không thấy linh xà đâu, đệ tử bèn lấy xác da trước.
Chợt nhớ ra hôm qua vô tình có được hai khối địa hỏa tinh, đệ tử liền để xuống chỗ đấy xem như trao đổi với linh xà.
Cửu U bí cảnh chia làm chín tầng.
Đệ tử mới tới được tầng thứ hai, chậm hơn so với các đồng bạn không ít, rất nhiều trân bảo đã bị đoạt mất.
Nhưng sư tôn đừng lo, đệ tử đã có tính toán.
Nhất định không làm Thanh Phong hổ thẹn."
"Chậc chậc, ngươi xem, ta dạy ra cho ngươi một đệ tử tốt chưa này, lấy đồ của linh thú cũng biết hồi đáp, quả là một hạt giống tốt." Dược Tôn vuốt chòm râu, thuận tay lấy từ túi trữ vật của mình ra một cây bút than, nhoáng cái đã viết đầy lên Tâm Ý Tương Thông.
"Nhặt phế phẩm ngươi đắc ý cái rắm, còn muốn kể với bản tôn mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này nữa.
Có bản lĩnh thì cứ thong thả tham quan trong đó cho lão phu.
Cửu U bí cảnh linh khí nồng đậm, ở thêm ngày nào có lợi ngày đấy, hiểu không?"
Dược Tôn vui vẻ để lại Tâm Ý Tương Thông trước mặt Lâm Dung Vi, "Giáo dục đệ tử ấy à.
Không thể lúc nào cũng khen, phải mắng nhiều giống như ta vậy.
Nghiêm sư xuất cao đồ*."
(*严师出高徒: thầy nghiêm mới dạy ra được trò giỏi.)
Lâm Dung Vi không nói một lời, yên lặng sửa cụm "chuyện lông gà vỏ tỏi" thành "chuyện vụn vặt".
"Ầy, xem trí nhớ của lão phu này, đệ tử ngươi nhiều như vậy.
Hẳn là gọi một cái là có người tới.
Lão phu trước giờ chỉ dạy có ba đệ tử, một tên bỏ mình, một tên suốt ngày võ mồm chống đối lão phu.
Còn tên tiểu tử thúi này coi như không tệ nhưng hắn sống chết cũng không nhận ta là sư phụ." Dược Tôn mặt dày giả vờ giả vịt tới gần Lâm Dung Vi đang mài mực, "Tiên Tôn chỉ bảo một chút cho lão phu đi nào, bí quyết để dạy ra đệ tử "ngay thẳng" là gì thế?"
Lâm Dung Vi chấm mực không nói, y viết bốn chữ, "Tự mình làm gương."
Dược Tôn chớp mắt mấy cái đành bó tay mà ném thỏi mực, "Được rồi, lão phu thích một mình tiêu dao tự tại, cần cái đám đệ tử vứt đi đấy làm gì."
Quyển trục chợt lóe, "Dược Tôn tiền bối nói phải, Văn Uyên cũng muốn ở lâu thêm mấy ngày."
"Ngươi thấy không? Như thế mới ngoan." Dược Tôn cười híp mắt nhặt thỏi mực và xách cục lông nhỏ lên, tay trỏ vào mấy chữ trong quyển trục, "Thấy không, nghe lời lão phu chỉ có chuẩn, không sai vào đâu