Editor: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
"Phu quân!" Bà ta nhào tới bên người bệnh, khóc đến ruột gan đứt từng khúc.
"Đều do ta tính tình nóng nảy, chịu không nổi một chút nhàn ngôn toái ngữ.
Nếu ta không đánh nhau với người kia thì cũng sẽ không khiến thức hải mình bị tổn thương, hại ngươi đến tình cảnh như vậy!"
Khuôn mặt người bệnh lõm sâu, đôi mắt vàng đục hơi chuyển động, trong cổ họng thì thào vài hơi không nói ra lời.
"Người này cũng thật là xui xẻo, gặp phải đạo lữ như ngươi." Thanh niên lắc đầu cảm thán.
Lãnh Văn Uyên cẩn thận ghé mắt nhìn về phía Lâm Dung Vi, y cũng nghiêng đầu qua nhìn, đối diện với ánh mắt của hắn.
Lãnh Văn Uyên nhanh chóng cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân, sắc mặt ảm đạm vô cùng.
Lâm Dung Vi thở dài chốc lát mới đi tới trước hai người kia, nhẹ giọng hỏi, "Có phải lúc ngươi đi hái dây tầm ma gặp phải Dạ Mị không?"
Bệnh nhân khẽ gật đầu, thở rất khó khăn.
"Nơi ngươi tới, có phải là Dạ Thôn?" Trong lòng Lâm Dung Vi có dự cảm.
Khuôn mặt nhăn nheo khô quắt run rẩy, môi khô khốc mấp máy không ngừng.
Dạ Thôn là nơi duy nhất có người ở giữa Dạ Vực và Tiên Vực.
Bất Dạ Chiến năm đó, tiên giả muốn tiến vào Dạ Vực đều phải đi qua Dạ Thôn.
Hiện tại Dạ Thôn xảy ra khác thường, e là Dạ Mị rục rịch chuyển mình, lại bắt đầu chuẩn bị tấn công Tiên Vực.
Lâm Dung Vi suy nghĩ chốc lát rồi nói với Lãnh Văn Uyên, "Ngươi và ta cần tới Dạ Thôn, tra việc Dạ Mị xuất thế."
Lãnh Văn Uyên ngoan ngoãn gật đầu, không có một chút do dự.
"Ngươi làm cái gì!" Bà thím chợt tức giận hét lên khiến Lâm Dung Vi và Lãnh Văn Uyên quay lại nhìn chuyện vừa xảy ra.
Chỉ thấy vị đệ tử kia của Dược Tôn phủ tay lên miệng mũi người bệnh, giữa ngón tay kẹp một viên đan dược, ánh mắt tan rã khép hờ.
"Các ngươi độ tiên lực chỉ khiến ác chủng trong cơ thể hắn càng ngang ngược hơn, như thế hắn càng đau đớn.
Chi bằng làm như ta nói, cho hắn ra đi thống khoái, sớm ngày vào luân hồi." Giọng hắn vô cảm đưa ý kiến.
"Huynh trưởng..." Thiếu nữ đứng ở một bên không ngừng rơi lệ.
"Không, ta không muốn hắn bỏ ta mà đi!" Phu nhân của người bệnh đẩy thanh niên ra rồi ôm lấy thân thể đã héo mòn không buông.
"Ta và phu quân trở thành đạo lữ đã trăm.
Dù ta không có gì tốt, lại hay nổi giận.
Nhưng chúng ta tình chân ý thiết, bên nhau mỗi ngày!" Bà ấy khóc nấc lên, "Cho dù tán gia bại sản ta cũng muốn đổi lấy phu quân ở bên ta!"
Cô nương quỳ xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay khô khốc, nước mắt rơi lã chã, "Huynh trưởng đối xử với ta rất tốt, sợ ta ăn uống không đủ thường lén đưa ta thêm linh thạch.
Sinh nhật ta huynh ấy chưa quên lần nào, đều tặng ta pháp khí linh thạch, còn mua kẹo cho ta, luôn khiến ta vui vẻ..."
Lãnh Văn Uyên lặng lẽ di chuyển bước chân, lại gần Lâm Dung Vi thêm một chút.
"Các ngươi cũng quá ích kỷ đi.
Ác chủng không thể tiêu trừ, hắn càng sống lâu ngày nào thì càng đau khổ ngày ấy.
Các ngươi chẳng qua là thấy thẹn với hắn, muốn kéo thêm vài ngày để lương tâm mình yên ổn.
Sao không nghĩ tới cảm thụ của hắn?" Từ giọng thanh niên đã nghe ra sự mất kiên nhẫn.
Hai người phụ nữ rối rít ôm lấy thân thể khô gầy kia, mặt đầy thống khổ.
Lãnh Văn Uyên yên lặng không nói gì, một tay ôm ngực, sắc mặt tái nhợt.
"Được lắm." Thanh niên nhìn về phía bệnh nhân nhìn sắp không ra hình người, "Nếu ngươi muốn chịu khổ thêm mấy ngày thì nháy mắt hai cái.
Nếu muốn được giải thoát thì nháy mắt một cái."
Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung đến phía bệnh nhân.
Dưới cái nhìn chằm chằm, con ngươi lờ đờ của hắn đảo về hai người bên cạnh, sau khi chảy ra nước mắt vẩn đục mới lặng lẽ chớp hai cái.
Thanh niên sửng sốt một chút, không khỏi cau mày, "Thật quá ngu xuẩn!"
Lãnh Văn Uyên do dự một chút, lấy từ nhẫn trữ vật ra hai viên đan được, nhanh chóng đút vào trong miệng người bệnh.
Ngay sau đó người bệnh thân thể như có thêm sức lực, nắm thật chặt tay tiểu muội và thê tử.
"Đa tạ tiên trưởng!" Lúc này bà thím kia mới hướng về phía Lãnh Văn Uyên dập đầu đa tạ.
"Không cần cảm ơn ta." Sắc mặt Lãnh Văn Uyên trầm xuống, "Chỉ là ta cho hắn uống đan dược giảm đau và bổ sung tiên lực, cố lắm duy trì được ba ngày."
"Ba ngày cũng tốt rồi." Thiếu nữ sụt sùi thi lễ, "Đa tạ lang quân."
Lâm Dung Vi không nhìn nổi cảnh tượng sinh ly tử biệt, liền không ở lại đây mà đi ra đình viện.
Lãnh Văn Uyên theo sát y, tâm tình sa sút.
[Không đọc trên trang reup nhó các bạn iu, trang real tại wp và wt laccauteam.
Lầm lỗi thì mau quay đầu!!]
Thanh niên kia nhanh chóng theo sau như thể bất mãn, "Một viên thiên nguyên hồi linh đan đủ cho tiểu cô nương gọi ngươi là lang quân kia thăng một cấp nhỏ.
Bây giờ ngươi lại cho người chết, thật là phí của trời."
"Ta nguyện ý." Lãnh Văn Uyên thẳng thắn trả lời.
"Ngươi hành sự quá theo cảm tính.
Tu vi nam tử kia cao nhất, sau khi hắn chết thê tử và tiểu muội cô quạnh không ai che chở.
Thà để đan dược cho người sống có phải vẹn cả đôi đường không?" Thanh niên kiên nhẫn giải thích.
"Ngươi không hiểu." Ánh mắt Lãnh Văn Uyên u tối, "Người yêu quý nhất sắp chết ngay trước mắt, dù là muốn tất cả tu vi của ta chỉ để người đó sống thêm ba ngày.
Ta cũng nguyện ý."
"Nói như thật vậy." Hắn ta không ngại giễu cợt Lãnh Văn Uyên.
Lãnh Văn Uyên ngước mắt nhìn Lâm Dung Vi, lại nhanh chóng cúi đầu, "Chẳng qua là ngươi không trải qua thôi."
Lâm Dung Vi vốn đang suy nghĩ tình tiết liên quan tới Dạ Thôn trong nguyên tác, vừa nghe hai người nói chuyện, sau lưng y chợt lạnh.
Có một giả thiết khủng khiếp xuất hiện trong đầu Lâm Dung Vi, ánh mắt y khẽ động.
Không phải là Lãnh Văn Uyên trùng sinh đấy chứ? Hơn nữa đời trước còn thích Vi Sinh Huyền Dương, sau khi Vi Sinh Huyền Dương chết hắn mới nhận ra đấy là người hắn yêu?
Ý niệm vừa xuất hiện liền bị Lâm Dung Vi bác bỏ.
Trong nguyên tác Lãnh Văn Uyên là đàn ông thẳng đến không thể thẳng hơn, tính hướng không có chút vấn đề nào cả.
Huống chi hắn mới vừa nói người thương chết ngay trước mắt.
Thời điểm Vi Sinh Huyền Dương bị hành hạ đến chết ở Dạ Vực, Lãnh Văn Uyên còn đang khanh khanh ta ta với mỹ nhân hậu cung.
Đối với Vi Sinh Huyền Dương chỉ hận không thể tận diệt càng nhanh càng tốt, sao có thể nói là người thương chết trước mặt?
Lâm Dung Vi bối rối suy nghĩ về cốt truyện không thôi, sau lưng lại là mấy tiếng huyên náo.
"Nếu ngươi từng không quý trọng, đến thời khắc người đó hủy diệt ngay trước mắt ngươi, ngươi mới biết cái gì gọi là ruột gan đứt từng khúc." Lãnh Văn Uyên nhìn về phía thanh niên, "Dược Tôn đối xử với ngươi không tệ, ngươi và lão ấy cũng không phải không có chút tình nghĩa thầy trò nào.
Rất nhiều chuyện không thể nói rằng ai đúng ai sai.
Nhưng nếu bỏ lỡ chính là chuyện sai lầm lớn nhất."
Thanh niên hừ lạnh một tiếng, "Ngươi bớt xen vào chuyện người khác đi.
Ngươi có sư tôn tốt như vậy làm sao biết nỗi khổ của ta.
Đứng nói chuyện không đau eo, sao ngươi không bái lão ấy thành sư tôn, trải nghiệm thử mấy năm?"
"Kiếp này ta không ngộ đạo, không vướng bận thế gian, chỉ