Editor: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Lãnh Văn Uyên ngồi xếp bằng trên đất, Lâm Dung Vi ở bên cạnh bảo hộ.
Đôi mắt xinh đẹp chăm chú theo dõi từng chút một, thần thức phủ sát bên cảm nhận khí tức của hắn.
Tu vi nam chính bình thường đều như gắn tên lửa chạy KPI, lúc Lãnh Văn Uyên ra khỏi Cửu U bí cảnh đã là thượng tiên đại viên mãn, cách kim tiên chỉ có nửa bước chân.
Hôm nay vừa mới tới Lạc Phố, Lãnh Văn Uyên chỉ là nhìn một cái đã là tìm ra thời cơ đột phá, sau đó tiên lực liền chấn động, cuối cùng muốn thăng cấp.
Lâm Dung Vi cẩn trọng vạn phần, đối với tu sĩ mà nói khi tâm ma chưa trừ được mà có thể tăng tiến tu vi đã không dễ, càng không nhắc tới thăng cấp, nhất định là cực kỳ nguy hiểm.
Tuy biết Lãnh Văn Uyên thân là nam chính nên có khí vận hộ thân, hẳn là không cần chú ý nhiều lắm.
Nhưng Lâm Dung Vi vẫn rất căng thẳng, chỉ lo Lãnh Văn Uyên xảy ra chuyện gì bất trắc, nên y đành theo dõi sát sao, nếu có dị động cũng kịp thời ra tay.
Thanh niên ngồi một bên chán tới ngáp dài, nhìn Lâm Dung Vi sốt ruột như thế không nhịn được mở miệng, "Tiên tôn, ngài nên học theo ít tật xấu của lão khọm kia đi, nhìn chòng chọc như vậy thật tốn tinh lực.
Năm đó ta thăng kim tiên, lão ấy ngay cả một đan dược củng cố tu vi cũng không cho ta.
Bản thân thì uống rượu đến say xỉn, đừng nói hộ pháp, thiếu chút nữa là rủ ta đánh túy quyền rồi.
Đệ tử ngài nhìn qua là biết căn cơ vững chắc, nhất định không có vấn đề gì."
Đối với lời của hắn, Lâm Dung Vi coi như không nghe thấy.
Thanh niên đảo mắt, to gan chìa tay ra lắc lư trước mặt y.
"Tiên tôn, ta còn hai túi kẹo, ăn thử một chút đi?"
Lâm Dung Vi không nói một lời lạnh lùng liếc hắn, rất sợ quấy nhiễu đến Lãnh Văn Uyên.
Thanh niên ngượng ngùng thu tay về, nhìn về phía sông Lạc trước mắt, "Nghe nói Lạc Phố từng có thần nữ giáng trần mới có phong cảnh như vậy."
Hắn ta ngừng chốc lát lại nhìn Lâm Dung Vi, "Tiên tôn tới nơi này có thể coi là thần tử hạ phàm.
Nhưng tiếc là cỡ ta không nhìn thấy dáng vẻ thật sự của tiên tôn, sau này cũng không biết kể với người ta thế nào..."
Thanh niên tiến tới ngồi gần y với ý định nịnh nọt, khẽ nheo mắt phượng, "Tiên tôn có cảm thấy hứng thú với toa thuốc của ta không? Ngài đã nghe danh Quái Y Thánh Thủ chưa?"
Lâm Dung Vi đọc qua nguyên tác, tất nhiên biết đây chính là biệt hiệu của hắn ta ở Tiên Vực.
Dù sao người có thể được nam chính thu làm tiểu đệ đều không thể kém cỏi được.
Y vừa muốn trả lời thì cảm thấy khí tức Lãnh Văn Uyên đột nhiên xao động.
Sau khi dùng tiên lực tạo thành một kết giới ngăn thanh niên kia lại, y mới bắt đầu giúp Lãnh Văn Uyên ổn định tiên lực.
[Không đọc trên trang reup nhó các bạn iu, trang real tại wp và wt laccauteam.
Lầm lỗi thì mau quay đầu!!]
Lãnh Văn Uyên đối với tiên lực Lâm Dung Vi truyền vào không những không cự tuyệt mà còn dùng tiên lực của hắn quấn quýt lấy y, một đường đi theo mở rộng kinh mạch, triền miên lạ thường.
"Này, hơi quá phận rồi đó?" Thanh niên bên ngoài không cam lòng gõ lên kết giới, "Thăng lên kim tiên còn phải có người khác trợ lực, sao các ngươi không dứt khoát song tu luôn cho lẹ!"
Khí tức Lãnh Văn Uyên suýt nữa bộc phát lại bị Lâm Dung Vi kIềm chế, thành thành thật thật trở về lối cũ.
Tiên lực trong cơ thể hắn rất dồi dào, kinh mạch mở rộng càng tốt hơn.
Linh lực đã sớm vượt qua mức kim tiên cần, thêm cả phần của Lâm Dung Vi truyền vào cũng có thể được hắn hấp thụ toàn bộ.
Mắt thấy kinh mạch Lãnh Văn Uyên khuếch trương xong, đan điền dồi dào chuẩn bị đột phá.
Lâm Dung Vi muốn rút tiên lực ra nhưng lại bị Lãnh Văn Uyên giữ lại lần nữa.
Vẫn như cũ muốn bao quanh tiên lực của y, cận kề còn muốn ngấm vào.
Quá mức rồi!
Lâm Dung Vi bị dính lấy nên khó chịu, dứt khoát bỏ luôn phần tiên lực kia.
Nhưng lúc y dứt áo ra đi thì Lãnh Văn Uyên lại đẩy tiên lực của y theo.
Cảm giác quyến luyến không thôi kia đặc biệt rõ ràng.
Lâm Dung Vi cũng có thể tưởng tượng ra nếu tiên lực được nhân hóa lên thì kia chính là mỹ nhân lưu luyến ngậm ngùi, cầm khăn tay phe phẩy, "Đại gia đi thong thả, lần sau lại ghé chơi nha!"
Khi y rút tiên lực ra, khí thế Lãnh Văn Uyên cũng thu liễm lại.
Khí tức dần dần biến ảo, chưa tới nửa ngày chân mày hắn đã giãn ra, thở ra một hơi thật dài rồi mở to mắt.
"Làm phiền sư tôn rồi." Lãnh Văn Uyên đứng dậy, tinh thần dồi dào, đôi mắt càng sáng rỡ.
"Ừm." Lâm Dung Vi gật đầu, trong mắt mang theo sự hài lòng.
Mấy năm ngắn ngủi tu vi đã đến kim tiên, ở Tiên Vực xem như là cảnh giới đã vượt khỏi tầm trung rồi.
"Cuối cùng cũng xong rồi sao?" Thanh niên gõ gõ lên kết giới, "Mặc kệ ta hơn nửa ngày như vậy."
Lãnh Văn Uyên nhìn về phía thanh niên, hắn khẽ mỉm cười không rõ lý do.
"Sư tôn." Ánh mắt Lãnh Văn Uyên thuần lương, "Đệ tử từng nghe Dược Tôn tiền bối nói ở Lạc Phố có mấy vị tiên thảo quý hiếm.
Có thể cho đệ tử đi tìm dược liệu trước được không?"
"Tu vi ngươi chưa ổn định." Lâm Dung Vi nắm lấy cổ tay hắn, cảm nhận chốc lát lại thả ra, "Nhớ đi nhanh về chóng."
"Cẩn tuân sư tôn chi lệnh." Lãnh Văn Uyên cười một tiếng trả lời, lại quay về hướng thanh niên kia, "Quái Y Thánh Thủ liệu có hứng thú cùng tại hạ thu thập một ít tiên dược không?"
Thanh niên mị hoặc nhếch môi cười, "Được chứ."
Lâm Dung Vi nhìn hai người băng qua sông Lạc, không khỏi tấm tắc mị lực của nam chính thật đáng sợ, Quái Y Thánh Thủ đi chuyến này sẽ thành tiểu đệ thôi.
Y ngồi xếp bằng bên bờ sông, vừa ngắm cảnh vừa ổn định lại tiên lực trong cơ thể, điều hòa hơi thở.
[Không đọc trên trang reup nhó các bạn iu, trang real tại wp và wt laccauteam.
Lầm lỗi thì mau quay đầu!!]
Tục truyền Lạc Phố từng có thần nữ hạ thế, vạt áo phấp phới trong mưa hoa thánh khiết.
Gót ngọc Thần nữ khẽ chạm mặt sông khiến dòng nước ngừng chuyển, bọt nước lại theo nàng mà tan vào chân trời.
Trước khi Thần nữ rời đi, sợi dây chuyền màu lam của nàng rơi xuống rừng cây bên bờ sông khiến ngọn lửa màu lam lặng lẽ bùng lên.
Ngọn lửa trường tồn ngày qua ngày, ánh lửa phản chiếu xuống mặt sông lấp lánh tựa như đá quý.
Linh hỏa lốm đốm theo cơn gió từ rừng cuốn rơi vào mặt nước, hơi nước bốc lên nhẹ nhàng uyển chuyển như thần nữ lần nữa hạ phàm.
Cảnh sắc Lạc Phố không hổ là một trong những thắng cảnh Tiên Vực, không đích thân tới thì không biết rung động như vậy.
Rừng cây quanh năm tỏa ra sắc lam của ngọn lửa bất diệt, không chỉ rọi lên mặt sông màu xanh da trời trong veo như ngọc bích, càng khiến cho sắc trời giống như bị màu sắc này thắm đượm theo năm tháng.
Trời nước một màu, đọng lại trên người đều là sắc trời nhàn nhạt, vạt áo trắng toát nhuộm thêm một lớp, nước da trắng ngần càng trở nên lạnh lẽo.
Lâm Dung Vi tĩnh tọa bên sông, bạch y khẽ phất, trong mắt đều là thắng cảnh Lạc Phố xuất trần.
Chí ít trong ký ức của y, ở thế giới hiện thực không có cảnh trí thế này.
Trái lại trong truyền thuyết sông Vong Xuyên lại cho rằng dòng nước mất hút vào chân trời, độc một vẻ âm u.
Không