Người Giám Hộ, Xin Phê Chuẩn

Chương 54


trước sau

Edit: Điềm Điềm

***********************

Trác Duyên ở nhà họ Lục ăn cơm xong, thì có người đến nhà họ Lục thăm hỏi.

Hoắc Quân thu hồi nụ cười ôn hòa đối mặt với Trác Duyên, ngược lại mặt không chút thay đổi nhìn một nam một nữ đi vào.

Trác Duyên ngồi bên cạnh Hoắc Quân, nhìn thấy bọn họ trong lòng có chút kinh ngạc.

Nữ sinh không cần nhiều lời, chính là đầu sỏ khiến cậu và Đỗ Dần bị thương Lý Điềm Điềm, người đàn ông chính là người hôm đó đụng phải ở cục cảnh sát.

Lý Điềm Điềm hiển nhiên là đã khóc, ánh mắt có chút sưng lên, sắc mặt cũng rất mệt mỏi, đứng ở phía sau người đàn ông có chút không dám ngẩng đầu. Người đàn ông rất cao, lông mày rậm mắt to, trông rất đẹp trai, vóc dáng cực kỳ mạnh mẽ, trên người có một luồng chính khí, chỉ là vết thương trên mặt hắn có chút hủy hoại vẻ đẹp này.

“Dì Hoắc, hôm nay mạo muội đến đây là vì mang theo Điềm Điềm đến xin lỗi ạ.” Lý Thừa Ký kéo Lý Điềm Điềm trốn sau lưng hắn ra phía trước: “Còn không mau xin lỗi bạn học Trác Duyên!”

Lý Điềm Điềm thế nào cũng không nghĩ tới Trác Duyên lại là người của nhà họ Lục, nếu biết cô ta cũng không dám xuống tay.

Nhìn Trác Duyên đang ngồi trên sô pha, còn có Lục Kinh mặt lạnh lùng ở một bên, Lý Điềm Điềm cắn răng, cúi đầu, thấp giọng nói: “Trác Duyên, thực xin lỗi, tôi không nên đánh người.”

Lý Thừa Ký buông quà tặng trong tay xuống, nhe răng cười, làm cho vết thương trên mặt có chút buồn cười: “Dì Hoắc, đây là bồi thường cho Trác Duyên, ừm, Điềm Điềm cũng biết sai rồi, dì cho nó một cơ hội sửa đổi bản thân nhé.”

Hoắc Quân lạnh lùng thản nhiên nói: “Cũng không phải ta bị đánh.”

Lý Thừa Ký phản ứng lại, nhìn về phía Trác Duyên: “Bạn học Trác Duyên, cậu xem, có thể tha thứ cho Điềm Điềm hay không, tôi đã hung hăng dạy dỗ nó rồi, sau này nó sẽ không vậy nữa.”

Trác Diên cười: “Anh Lý nói nặng rồi, chút vết thương nhỏ này không đáng ngại, chẳng qua, bạn tôi Đỗ Dần bị thương nặng hơn tôi.”

Vẻ mặt Lý Thừa Ký xảy ra chút thay đổi: “Tôi đã tự mình đi xin lỗi bạn học Đỗ Dần rồi.” Bằng không ai dám lưu lại những vết thương này trên mặt hắn?

Chuyện này của Lý Điềm Điềm nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu Lý gia thành ý mười phần, Hoắc Quân cùng Lục Kinh cũng sẽ không quá mức khó xử bọn họ. Dù sao sự việc là do Lý Điềm Điềm tự mình làm, thân phận Lý Thừa Ký có thể cùng nhau tới đây đã xem như nể mặt rồi.

Hoắc Quân dịu đi sắc mặt, ánh mắt dừng lại trên mặt Lý Thừa Ký: “Vết thương này của con là sao vậy?”

Sắc mặt Lý Thừa Ký có chút cứng ngắc, xấu hổ cười: “Dì Hoắc, đây là lúc huấn luyện những người dưới tay không cẩn thận làm bị thương.”

Nghĩ hắn sống hai mươi tám năm, lần đầu tiên coi trọng một người, lại là tính cách mạnh mẽ như vậy, hiểu được đau đớn cùng vui vẻ là một loại tư vị gì. Nhưng vừa nghĩ đến lúc cậu ấy tức giận phẫn nộ lộ ra vẻ mặt hoàn toàn trái ngược với sự lạnh lùng ngày thường, trong lòng hắn lại giống như có mật.

Lý Thừa Ký nói chuyện với Hoắc Quân, Lục Kinh vài câu, liền đứng dậy mang theo Lý Điềm Điềm rời đi.

“Tiểu Duyên, mấy ngày nay con ở đây dưỡng thương đi, dì nấu ăn ngon cho con.” Hoắc Quân cầm tay cậu, ánh mắt dịu dàng xen lẫn đau lòng.

Trác Duyên không đành lòng từ chối liền gật đầu.

“Tiểu Duyên à, dì đi nghỉ ngơi trước, con nói chuyện với Lục Kinh đi.”

Trác Duyên gật đầu nhìn Hoắc Quân lên lầu, sau đó nhìn về phía Lục Kinh đang ngồi trên sô pha.

Lục Kinh đứng dậy: “Đi vào phòng.”

Hai người đi tới phòng Lục Kinh, Lục Kinh dựa vào giường ôm Trác Duyên vào trong ngực: “Vừa rồi người kia tên là Lý Thừa Ký, là cậu ba nhà họ Lý, cũng là người đáng làm bạn nhất của nhà họ Lý.”

Trác Duyên coi Lục Kinh như đệm thịt người, đầu gối lên ngực Lục Kinh, nhắm mắt dưỡng thần: “Hắn làm cái gì vậy?”

“Trước kia hắn từng làm lính trong quân đội, hai năm trước mới xuất ngũ, mở một công ty vệ sĩ, chuyên môn bồi dưỡng vệ sĩ chuyên nghiệp, danh tiếng trong ngành rất tốt.”

Trách không được trên người có vẻ chính khí.

“Vì sao Lý Điềm Điềm chọc chuyện hắn lại tới xin lỗi?”

“Người đánh tụi em bị thương hẳn là người dưới tay hắn, đây cũng coi như là sơ sẩy của hắn.”

Trác Duyên gật đầu: “Còn những người khác của nhà họ Lý thì sao?”

Lục Kinh trầm thấp nở nụ cười: “Cậu cả nhà họ Lý – Lý Thừa Tấn là người thừa kế Lý thị, Lý Điềm Điềm chính là con gái duy nhất của ông ta, chẳng qua, đánh giá về ông ta không phải quá tốt. Cậu hai Lý Thừa Sát là… người tùy hứng hơn, có một đứa con duy nhất.”

Trác Duyên trong lòng khẽ động: “Con trai duy nhất của ông ta tên là gì?”

“Lý Húc.”

Trác Duyên mở to mắt, Lý Húc! Không phải là tên khốn kiếp trước kiêu ngạo ương ngạnh, mặc dù giết người cũng không sao cả sao?!

“Làm sao vậy?” Lục Kinh thấy vẻ mặt khác thường của cậu, không khỏi hỏi: “Em biết hắn?”

Trác Duyên lắc đầu.

Cậu không biết Lý Húc, nhưng mà: “Lý Húc kia bao nhiêu tuổi?”

Lục Kinh suy nghĩ một chút: “Chắc là mười tám, lớn hơn em một tuổi.”

Trác Duyên cúi đầu, cứ như vậy, tuổi tác cũng đúng. Chỉ là vụ án lúc đó xảy ra ở thành phố C, Lý Húc là người thành phố B, hẳn là sẽ không gây án ở thành phố C chứ?

“Sao lại cảm thấy hứng thú với hắn ta như vậy?” Tay phải Lục Kinh chậm rãi vu0t ve trên gương mặt cậu: “Nhưng mà bây giờ em cũng không gặp được hắn ta đâu, nghe nói hắn ta thi đậu đại học ở thành phố C.”

Trác Duyên “vèo” một cái ngồi dậy, giống như có cái gì đột nhiên mở van ký ức ra, đầu cậu xoay chuyển với tốc độ cao: “Ý anh là hắn ta thi đậu đại học ở thành phố C?”

Lục Kinh thấy vẻ mặt cậu hoảng hốt, có chút lo lắng: “Ừm, làm sao vậy?”

Lý Húc, Lý Húc, Lý Húc, trước khi vụ án chấn động cả nước bị phơi bày, hẳn là cậu cũng đã từng nhìn thấy cái tên này ở đâu đó. Lý Húc này tội ác chồng chất, cậu nhất định đã gặp qua cái tên này ở đâu đó!

Ký ức kiếp trước có chút lắng đọng dưới đáy hồ đột nhiên bị lật lên, đại não Trác Duyên hiện ra một mảnh hỗn loạn. Cậu muốn rút tơ bóc kén từ trong từng hình ảnh, tìm ra chuyện liên quan đến Lý Húc, cậu có dự cảm, chuyện này rất quan trọng!

“Trác Duyên, Trác Duyên.” Lục Kinh thấy cậu hoàn toàn không có phản ứng, đành phải lắc lắc bả vai cậu. Trác Duyên phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt rối rắm: “Em có một chuyện rất quan trọng nhớ không ra.”

Đôi mắt Lục Kinh sâu lắng: “Có liên quan đến Lý Húc?”

Trác Duyên gật đầu: “Trực giác nói cho em biết, chuyện này rất quan trọng, nhưng trong lúc nhất thời em không nhớ ra.” Cậu vỗ mạnh vào đầu mình bằng tay.

Lục Kinh thấy cậu như vậy, có chút đau lòng, đưa tay cầm tay tự ngược đãi của cậu: “Nhớ không ra thì trước tiên đừng nhớ, nói không chừng ngủ một giấc là có thể nhớ tới.”

Trác Duyên lại suy nghĩ một hồi không nhớ ra, đành phải bỏ qua.

Lục Kinh hôn lên trán cậu một cái: “Anh đi kéo rèm cửa sổ, em ngủ một giấc đi.”

Trác Duyên giữ chặt anh: “Còn anh thì sao?”

Lục Kinh quay đầu cười dịu dàng: “Đương nhiên là ở cùng một chỗ với em.”

Có lẽ là bởi vì có Lục Kinh ở bên cạnh, Trác Duyên rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Hồ sơ màu đen trắng hiện ra trước mặt cậu, Trác Duyên nghe thấy bên cạnh một người không rõ mặt đang nói chuyện với mình: “Tiểu Trác à, đây là hồ sơ vụ án cưỡng gian, tháng sau mở phiên tòa, cậu xem kỹ xem có thể tìm được căn cứ biện hộ hay không.”

Đây hẳn là thầy của cậu nói chuyện với cậu.

Trác Duyên vốn tưởng rằng chỉ là một vụ án cưỡng gian bình thường, nhưng sau khi cậu xem hồ sơ, cậu phát hiện, đây lại là một vụ án luân phiên cưỡng gian đến chết, tổng cộng có bốn người, chủ mưu là —— cậu nhìn hai chữ bắt mắt trên hồ sơ, tim đập nhanh hơn —— Lý Húc!

Tên của nạn nhân…

Trác Duyên sợ hãi bừng tỉnh. Cậu một thân mồ hôi lạnh từ trên giường ngồi dậy, lòng bàn tay lạnh lẽo. Lục Kinh ngủ bên cạnh chịu ảnh hưởng từ động tác của cậu, mở mắt ra, nhìn thấy bộ dáng cả người cậu run rẩy, trong lòng căng thẳng, lập tức ngồi dậy ôm cậu vào trong ngực, vỗ lưng cậu: “Gặp ác mộng à?”

Hai mắt Trác Duyên có chút mờ mịt, cậu túm lấy góc áo Lục Kinh, nhẹ giọng nói: “Điện thoại của em đâu?”

Lục Kinh cầm điện thoại di động của cậu từ tủ đầu giường, chạm vào bàn tay ướt đẫm mồ hôi của cậu: “Trác Duyên, em có thể nói cho anh đã xảy ra biết chuyện gì không?”

Trác Duyên mở danh sách liên lạc ra, dần dần bình tĩnh lại: “Anh Lục, em gọi điện thoại trước đã.”

Điện thoại vang lên vài tiếng, đối diện mới có người bắt máy: “Anh Duyên?”

Trác Duyên nhất thời an tâm hơn rất nhiều, cậu cố gắng cười ra tiếng: “Tiểu Vi, đang ngủ à? Anh có làm phiền em không?”

Giọng nói bình tĩnh của Đỗ Vi truyền tới: “Không sao đâu, anh Duyên, tìm em có phải có việc không?”

Trác Duyên siết chặt điện thoại: “Tiểu Vi, ngày mai anh sẽ trở về với anh trai em.”

“Ngày hôm qua không phải anh em gọi điện thoại nói không trở về sao?” Đỗ Vi có chút hoang mang.

Trác Duyên cười: “Tụi anh đổi ý rồi.”

Sau khi nói xong với Đỗ Vi, cậu chôn mình trong chăn, giấc mộng vừa rồi làm cho cậu nhớ tới.

Nạn nhân của vụ án kia tên là Đỗ Vi, là một nhân viên phục vụ quán bar. Cậu đã đi qua quán bar kia, cho nên sau khi sống lại, cậu nhìn thấy dung mạo thật sự của Đỗ Vi mới cảm thấy có chút quen mặt, chẳng qua thân là nhân viên phục vụ quán bar, Đỗ Vi đã trưởng thành, còn trang điểm, trong hoàn cảnh tối tăm đó, Trác Duyên kỳ thật cũng không thể nhìn quá rõ ràng.

Hơn nữa, tuổi của người chết cũng tương xứng với Đỗ Vi.

Quán bar kia là quán bar mở sau khi thành phố C mới xây dựng, tên là Cực Lạc, cũng là quán bar cậu rời đi trước khi bị người ta sát hại.

Mặc dù sau đó nghi phạm Lý Húc đã thay đổi luật sư bào chữa, nhưng cậu vẫn nghe thầy của mình nói về kết quả cuối cùng của vụ án.

Lý Húc kia vẫn luôn nhấn mạnh Đỗ Vi bên ngoài chỉ là một nhân viên phục vụ, kỳ thật là một gái đi3m, hay thích chơi t1nh dục ngược đãi. Bọn họ đưa tiền, cái chết của Đỗ Vi đối với bọn họ mà nói nhiều nhất chỉ có thể xem như sơ suất, bọn họ không có cưỡng gian, cũng không có cố ý giết người.

Kết quả phán xét cuối cùng cũng phụ lòng với cái chết thảm của Đỗ Vi. Trác Duyên bởi vậy còn nghẹn ngào một thời gian, cho đến sau này sự việc càng ngày càng nhiều, cậu dần dần quên mất.

Không nghĩ tới, hiện giờ đột nhiên nhớ tới. Nếu như cậu không biết Đỗ Vi, cậu có thể chỉ là tiếc hận đồng tình một chút. Nhưng hiện tại, cậu vừa nghĩ đến Đỗ Vi được cậu coi là em gái bị đối đãi tàn nhẫn, bất công cậu liền cảm thấy có một loại phẫn nộ tồn đọng ở ngực. Nếu như hiện tại Lý Húc đang đứng ở trước mặt cậu, cậu nhất định không khống chế được chính mình.

“Trác Duyên, không có việc gì, tất cả đã qua rồi.” Lục Kinh ôm chặt lấy cậu, nhìn thấy Trác Duyên như vậy, anh rất luống cuống, cũng rất đau lòng, anh không biết rốt cuộc Trác Duyên mơ thấy cái gì: “Nếu em muốn trở về, ngày mai anh sẽ lái xe đưa em về.”

Trác Duyên liều mạng nắm chặt quần áo của anh, vùi đầu vào trong ngực Lục Kinh ấm áp an toàn, giống như vậy cậu mới có thể thoát khỏi sự khủng hoảng kiếp trước.

Nếu Đỗ Vi bị ngược đãi đến chết, vậy còn Đỗ Dần thì sao? Cậu ta đâu? Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Đầu óc cậu rối loạn, cậu căn bản không biết mình nên làm gì bây giờ, cho đến khi chuông điện thoại vang lên.

“Alo.”

Giọng nói lạnh lùng nhàn nhạt của Đỗ Dần từ trong ống nghe truyền ra: “Vừa rồi Tiểu Vi gọi điện thoại cho tôi, sao đột nhiên cậu lại muốn trở về?”

“Đỗ Dần.” Trác Duyên hơi bình tĩnh lại một chút: “Nếu lúc trước Thường Hổ không được cứu chữa kịp thời, cậu có thể sẽ ngồi tù, nếu cậu ngồi tù, Tiểu Vi sẽ như thế nào, cậu có nghĩ tới không?”

Đỗ Dần im lặng thật lâu: “Là tôi không đủ lý trí.”

Nếu cậu ta đi tù, vậy số phận chờ đợi Tiểu Vy sẽ như thế nào? Đỗ Dần hoàn toàn không dám nghĩ.

“Đỗ Dần, ngày mai chúng ta trở về thành phố C một chuyến.”

“Được.”

Cúp điện thoại, Trác Duyên lại nghĩ đến cảnh mình bị giết lúc trước, người đàn ông giết cậu kia mang theo đầy hận ý, không chút do dự đâm dao găm vào cơ thể mình, giọng nói khàn khàn ngưng tụ phẫn nộ cùng hủy diệt vô tận.

Nếu như, Đỗ Dần biết Tiểu Vi sẽ chết theo cách khuất nhục như vậy, kẻ xấu lại không nhận được hình phạt thích đáng, có phải cậu ta cũng sẽ giống như người đàn ông kia cũng phẫn hận, không cam lòng, bi thương như vậy.

Cậu không biết vì sao mình lại đi suy nghĩ cảm xúc của một kẻ giết người, cũng không biết vì sao lại vì một người giết mình mà tìm cớ, cậu chỉ là trong lòng có cảm giác vậy.

“Lục Kinh.” Trác Duyên ngước mắt nhìn về phía người đàn ông lo lắng nhìn mình: “Nếu có một ngày em chết, anh sẽ như thế nào?”

Lục Kinh sờ đầu cậu “Đừng quên, anh lớn hơn em, nhất định sẽ chết trước em.”

Trác Duyên cười: “Nhưng cũng có thể mà, dương thọ của anh dài hơn em rất nhiều.” Sự thật chính là khi cậu chết, sự nghiệp của Lục Kinh ngày càng phát triển.

“Đừng suy nghĩ lung tung.” Lục Kinh chạm vào môi cậu: “Sao đột nhiên muốn trở về thành phố C?”

“Em đã có một giấc mơ, mơ thấy Tiểu Vi bị bắt nạt, em ấy con gái ở một mình không an toàn, em muốn trở về thăm em ấy.”

Trực giác Lục Kinh cho rằng sự việc có thể không đơn giản như vậy, nhưng cũng không tiếp tục hỏi.

“Ừm, vậy ngày mai anh cùng tụi em trở về.”

Trác Diên cọ cọ hai má anh: “Dì Hoắc nhất định rất thất vọng.”

Lục Kinh cười, má lúm đồng tiền trên mặt làm cho khuôn mặt của anh có vẻ trẻ trung hơn rất nhiều: “Không có việc gì, sau này em đến thăm mẹ nhiều hơn là được.”

Sáng hôm sau, hai người nói rõ tình huống với Hoắc Quân, Hoắc Quân lộ vẻ mặt không nỡ đưa bọn họ ra cửa, dặn dò bọn họ trên đường cẩn thận.

Lục Kinh lái xe đến Thanh Mộc trước, Đỗ Dần lên xe, nói với Lục Kinh một câu: “Cám ơn anh Lục.”

Lục Kinh trước đó đã gặp Đỗ Dần, nhưng không nghĩ tới Đỗ Dần thay đổi trang phục lại thay đổi bộ dáng, kinh ngạc trong nháy mắt liền gật đầu.

“Trác Duyên, hôm qua có phải cậu đã xảy ra chuyện gì không?” Đỗ Dần không biết vì sao Trác Duyên đột nhiên muốn trở về gặp Tiểu Vi.

Trác Duyên mặc dù biết quỹ đạo của kiếp này đã thay đổi, nhưng cậu vẫn cần phải cho Đỗ Dần biết được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

“Tôi mơ thấy Tiểu Vi bị bắt nạt.”

Đỗ Dần hiểu Trác Duyên, biết cậu không bao giờ làm việc không có mục đích, có thể làm cho Trác Duyên phản ứng lớn như vậy “bắt nạt” nhất định không phải là “bắt nạt” bình thường. Trách không được ngày hôm qua Trác Duyên hỏi mình một câu hỏi kỳ lạ như vậy.

Lúc xe chạy được nửa đường, điện thoại di động của Đỗ Dần đột nhiên vang lên, cậu ta lấy ra xem một cái, muốn đưa tay tắt máy, nhưng nghĩ đến chuyện Tiểu Vi mà Trác Duyên nói, lo lắng Tiểu Vi không liên lạc được với mình, lại không dám tắt máy, đành phải tắt tiếng.

Trác Duyên nhìn thấy hành động kỳ lạ của cậu ta, có chút kinh ngạc: “Làm sao vậy?”

Đỗ Dần lắc đầu, hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không có gì, một tên điên.”

Đến thành phố C, Lục Kinh đầu tiên đưa bọn họ đến nhà Đỗ Dần. Đỗ Dần xuống xe trước, Lục Kinh quay đầu lại nhìn Trác Duyên còn chưa xuống xe: “Buổi tối anh đến đón em.”

“Được.”

Đỗ Vi đang ở nhà làm bài thi, nhìn thấy hai người vào cửa liền rót cho bọn họ một ly nước: “Rốt cuộc hai người làm sao vậy?”

Đỗ Dần trên đường đã thảo luận qua với Trác Duyên, Đỗ Vi ở một mình thật sự có chút không an toàn, vì thế cậu ta châm chước một chút, nói: “Tiểu Vi, em chuyển đến ký túc xá trường học đi.” Ít nhất là khuôn viên trường tương đối an toàn.

Đỗ Vi ngồi xuống đối diện bọn họ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Nụ cười của Trác Duyên vẫn tuấn mỹ như thường
lệ: “Tiểu Vi, anh trai em lo lắng cho em, em xem buổi tối còn phải tự học buổi tối, một mình đi đường đêm về nhà thật không an toàn.”

Đỗ Vi nhìn về phía Đỗ Dần: “Em đi cùng bạn học.”

“Đều là con gái, cho dù cùng nhau cũng không an toàn.” Trác Duyên lẳng lặng nhìn vào mắt Đỗ Vi: “Tiểu Vi, nghe lời anh trai em đi. Gần đây đã có rất nhiều sự cố mất tích của các cô gái vị thành niên, tụi anh thực sự lo lắng cho em.”

Đỗ Vi suy nghĩ một chút: “Được rồi, em nghỉ lễ trở về liền xin với trường học.”

Lúc này Trác Duyên mới thoáng yên lòng.

Buổi chiều, cậu dẫn Đỗ Dần cùng đi công ty Viễn Phương gặp Chu Lâm. Công ty Viễn Phương bây giờ bán vật liệu xây dựng thân thiện với môi trường rất hot. Chu Lâm đã mở rộng quy mô của công ty một lần nữa.

Chu Lâm nhìn thấy Trác Duyên hiển nhiên rất vui vẻ, sau khi biết Trác Duyên và Đỗ Dần cũng cùng nhau đăng ký một công ty, trong lòng nói thẳng “Hậu sinh khả úy”.

“Anh Chu, lần này tới tìm anh chủ yếu là muốn thương lượng với anh một chuyện.”

Chu Lâm lắc đầu cười: “Còn khách sáo với tôi như vậy, nói đi, chuyện gì?”

“Anh Chu, tôi cảm thấy hiện tại công ty Viễn Phương đã đi vào quỹ đạo, nhưng mà, lên một tầng nữa cũng có chút khó khăn, cho nên tôi có một ý tưởng. Tôi muốn sáp nhập công ty Viễn Phương của tôi và công ty Thanh Sơn của Đỗ Dần, thành lập một tập đoàn, hơn nữa bổ nhiệm anh làm tổng giám đốc, anh có nguyện ý hay không?”

Chu Lâm không nghĩ tới hắn nghe được ý nghĩ như vậy, thiếu niên trước mặt bất quá mới mười bảy tuổi, ngẫm lại lúc trước mình mười bảy tuổi đang làm cái gì, không khỏi có chút thổn thức.

Trác Duyên nói tình huống chính hắn cũng nghĩ tới, công ty Viễn Phương đang ở thành phố C, phạm vi kinh doanh cùng với tài nguyên thông tin nắm giữ vô cùng có hạn, tiến thêm một bước đúng là có chút khó khăn. Trước đó một mực suy nghĩ chuyện này, không nghĩ tới lần này Trác Duyên vừa trở về liền đưa ra một biện pháp như vậy.

Bản thân Chu Lâm không có dã tâm gì đặc biệt lớn, nhưng chỉ cần là hắn cảm thấy hứng thú và quyết định muốn làm thì nhất định phải làm tốt. Ngay từ đầu hắn muốn tận mắt nhìn xem Trác Duyên rốt cuộc có thể trưởng thành đến mức nào, mà trong quá trình này, hắn phát hiện, không chỉ có Trác Duyên trưởng thành, chính hắn thay đổi cũng rất lớn.

“Quản lý một tập đoàn còn mệt mỏi hơn một công ty nhiều, tiền lương đãi ngộ này có nên tính toán lại hay không?” Chu Lâm nửa đùa nửa thật nói.

Đó là đồng ý.

Trác Duyên trong lòng chắc chắn: “Cám ơn anh Chu, chuyện tiền lương đương nhiên không thành vấn đề.”

Kỳ thật thành lập tập đoàn này một mặt là vì sự phát triển lâu dài của công ty Viễn Phương, mặt khác cũng là bởi vì cậu và Đỗ Dần hiện giờ còn đang học hành. Mặc dù đăng ký công ty cũng không có tinh lực cùng kinh nghiệm đi quản lý, Chu Lâm thật sự là người thích hợp nhất.

Hàn Xương sau khi biết bọn họ trở về, lập tức hưng phấn tới tìm bọn họ: “Các cậu không phải không trở về sao?”

Trác Duyên nói đùa: “Đây không phải là tại nhớ cậu sao?”

“Ha he.” Mặc dù biết Trác Duyên đang nói đùa, nhưng Hàn Xương vẫn rất vui vẻ.

“Khi nào các cậu trở lại trường học?”

Trác Duyên thật đúng là không nghĩ tới vấn đề này, vừa nghĩ đến Lục Kinh, cậu liền có chút không nỡ, bằng không ngày cuối cùng đi luôn.

“Một ngày trước khi lên lớp.”

“A?” Trên mặt Hàn Xương lộ ra vẻ thất vọng: “Vậy tớ chỉ có thể một mình trở về thôi, xã đoàn tụi tớ còn có nhiệm vụ, tớ phải trở về trường sớm.”

“Cậu vào câu lạc bộ nào?”

“Chính là hiệp hội máy tính của viện tụi tớ, tớ thấy hứng thú nên tham gia, ở bên trong có thể học được không ít thứ.”

“Được rồi, vậy sau này máy tính của tụi này xảy ra vấn đề thì tìm cậu sửa chữa.”

Hàn Xương sẵn sàng đồng ý.

Buổi tối Lục Kinh đón Trác Duyên trở về, Trác Duyên ở chỗ này một năm, còn rất nhớ thương.

“Ở lại đây thêm vài ngày rồi trở về được không?” Lục Kinh tắm rửa xong đi tới phòng Trác Duyên, nhìn thiếu niên nằm sấp trên giường chơi điện thoại di động hỏi.

Trác Duyên mặc đồ ngủ ngắn, hai chân dài vừa mảnh vừa trắng nghịch ngợm lắc lư trên không trung, tựa như muốn lắc trái tim Lục Kinh ra vậy. Anh nhịn không được đưa tay bắt lấy mắt cá chân Trác Duyên, cố định lại.

Trác Duyên không tránh được, quay đầu lại trừng anh: “Anh làm gì vậy? Buông ra.”

Ngón tay Lục Kinh chậm rãi vu0t ve da thịt cậu, trên mặt vẫn nghiêm túc như cũ: “Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh.”

Trác Duyên dứt khoát xoay người lại, dùng chân đạp vào bả vai Lục Kinh: “Không được.”

Đôi mắt Lục Kinh trầm xuống: “Vì sao?”

Trác Duyên nhếch miệng cười: “Bởi vì trong nhà có một người đàn ông lớn tuổi quấy rối em, em muốn nhanh chóng trở lại trường học tìm chốn cực lạc.”

Lục Kinh hôn lên mu bàn chân cậu một cái, sau đó buông ra, trèo lên người cậu, nhìn chăm chú vào Trác Duyên từ trên cao.

Ngay khi Trác Duyên cho rằng anh muốn hôn xuống, Lục Kinh lại nghiêng người đi qua ôm cậu vào trong ngực, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Trác Duyên, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.” Cho nên, mặc kệ phát sinh chuyện gì, đều có anh giúp em gánh vác.

Hành động của Trác Duyên ngày hôm qua quả thật khiến Lục Kinh rất lo lắng, đồng thời anh cũng có một loại cảm giác bất lực thật sâu. Anh biết trong lòng Trác Duyên cất giấu rất nhiều chuyện, nhưng Trác Duyên cho tới bây giờ cũng sẽ không nói với anh. Điều này làm cho anh không thể không cho rằng, trọng lượng của mình trong lòng Trác Duyên còn chưa đủ, điểm này làm cho anh cảm thấy thất bại sâu sắc.

Nhưng anh lại không muốn bức bách Trác Duyên.

“Lục Kinh.” Trác Duyên từ câu nói này của anh nghe hiểu rất nhiều, trong lòng cậu vừa động, xoay người đè lên người Lục Kinh. Hai tay nâng mặt Lục Kinh, dưới ánh đèn, hai tròng mắt Lục Kinh càng thêm thâm sâu, giống như có thể dung nạp cả người cậu, bao gồm hết thảy tất cả của cậu.

“Người đàn ông lớn tuổi có đẹp không?” Lục Kinh dịu dàng nhìn thiếu niên trên người.

Trác Duyên cong môi nở nụ cười, đôi mắt tựa như tràn đầy ánh sao trên bầu trời: “Người đàn ông lớn tuổi không có già, còn rất đẹp trai.” Cậu cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên lông mày Lục Kinh một cái, sóng mắt lưu chuyển câu lòng người.

Lục Kinh tùy ý cậu làm bậy, Trác Duyên được một tấc tiến một thước, trực tiếp đưa tay muốn vén áo Lục Kinh lên.

Lục Kinh nắm lấy tay cậu: “Cái này không được.”

Trác Duyên nhất thời ra vẻ ấm ức: “Em chỉ nhìn xem.”

Lục Kinh dưới ánh mắt của cậu cuối cùng bại trận, thở dài: “Chỉ có thể nhìn.” Sau đó buông tay cậu ra.

Trác Duyên lúc trước cũng từng nhìn thấy cơ thể Lục Kinh, nhưng chỉ là vội vàng liếc mắt một cái liền không dám nhìn thẳng. Hiện giờ được chủ nhân cho phép, có thể quang minh chính đại thưởng thức, cậu đương nhiên sẽ không làm bộ làm tịch.

Hai tay nhấc áo Lục Kinh lên, mục đích chính là mấy khối cơ bắp cứng cáp rắn chắc này. Tuy rằng Trác Duyên cũng có, nhưng chỉ là một tầng mỏng, so sánh với Lục Kinh thật sự không là gì, cậu nhịn không được đưa tay chọt chọt.

Hơi thở Lục Kinh có chút bất ổn: “Nói là chỉ nhìn một chút.”

Mặt Trác Duyên ấm ức: “Nhưng bây giờ em muốn sờ một cái.” Nói xong để tay lên cơ bụng Lục Kinh, nơi này ấn một cái, nơi kia nhéo một cái.

Mắt Lục Kinh càng sâu: “Trác Duyên, từ trước đến nay anh không cảm thấy tự chủ của anh với em đủ lớn.” Giọng nói của anh đã cực kỳ khàn.

Trác Duyên đối diện với ánh mắt của anh, giống như là hoảng sợ, vội vàng từ trên người anh trượt xuống, lại bị Lục Kinh bắt được: “Giả bộ cái gì?”

Lục Kinh đã sớm nhìn ra Trác Duyên là cố ý trêu chọc anh: “Chính em châm lửa, thì tự mình dập đi.”

Trác Duyên nằm dưới thân anh, mở to đôi mắt vô tội: “Dập như thế nào?”

Lục Kinh tự nhiên không có khả năng thật sự làm gì cậu, đành phải bất đắc dĩ nhìn cậu một cái, cũng không nói nhảm, trực tiếp đi toilet.

Hai người tràn đầy nhựa sống, mặc dù kiềm chế thế nào, phía dưới cũng không thể tránh khỏi cứng rắn lên.

Trác Duyên nhìn bộ dáng Lục Kinh chạy trốn, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa: “Lại muốn đi vệ sinh à?”

Lục Kinh vừa nhìn vẻ mặt của cậu liền biết cậu đang suy nghĩ cái gì. Thật muốn kéo bé xấu xa này lên đánh mông, nhưng mà, cách cậu trưởng thành cũng chỉ có sáu tháng, đến lúc đó…

Trác Duyên còn không biết sói xám trên người đang suy nghĩ dùng phương thức nào để ăn thịt mình, liền vung tay lên, tươi cười đầy mặt: “Mau đi đi, đừng nghẹn hỏng.”

Lục Kinh nhìn bộ dáng nhỏ nhắn này của cậu vừa yêu vừa hận, nhưng lại không thể làm gì, liền mở cửa phòng vệ sinh ra, vọt vào “ba” một tiếng đóng lại. Lưng chống lên vách tường lạnh như băng, đưa tay cầm chỗ kia, ngón tay trượt lên xuống, trên trán mơ hồ hiện ra mồ hôi.

Trác Duyên nghe động tĩnh trong phòng vệ sinh, trên mặt hơi nóng lên. Nói thật, cậu cũng rất muốn cùng Lục Kinh làm một ít chuyện xấu hổ, chỉ tiếc, hiện tại cậu là vị thành niên, còn phải chờ một chút.

Qua một lúc lâu, cửa phòng vệ sinh mở ra, Lục Kinh vẻ mặt tĩnh trở về, chỉ là nước trước trán anh cùng hốc mắt đỏ bừng chứng minh dáng vẻ chật vật vừa rồi của anh.

Lục Kinh nhìn lướt qua chăn nhô lên trên giường, thấp giọng cười buồn bực: “Thẹn thùng?”

Trác Duyên xốc chăn lên: “Anh mới thẹn thùng!”

Cậu thật sự nhìn lầm mà, đàn ông muộn tao lộ diện bản chất, quả thực là trượt dài

Sáng hôm sau, Lục Kinh đến công ty xử lý công việc, Trác Duyên ở nhà một mình nhàm chán, liền liên hệ với Hàn Xương cùng đi tìm Đỗ Dần chơi.

Còn chưa đi tới dưới lầu nhà Đỗ Dần, cậu đã nhìn thấy một chiếc xe sang dừng ở đó, bên cạnh xe sang là một người đàn ông dáng người cao lớn, khí thế ngút ngàn đang kéo cổ tay Đỗ Dần, Đỗ Dần duỗi chân đá lại bị hắn bắt được bắp chân.

Đó không phải là Lý Thừa Ký sao? Sao lại liên quan đến Đỗ Dần? Chẳng lẽ là thay cháu gái hắn tìm lại mặt mũi? Bởi vì mình có nhà họ Lục che chở cho nên hắn tới tìm Đỗ Dần sao?

Việc này quá trớn rồi!

“Đỗ Dần!” Cậu sải bước đi tới, thừa dịp hai người sững sờ nhanh chóng kéo Đỗ Dần ra sau lưng mình, cười khẽ với Lý Thừa Ký: “Nhà họ Lý các người đều không nói đạo lý như vậy sao?”

Có Lý Điềm Điềm cùng Lý Húc ở đó, cậu thật sự không có nửa phần thiện cảm với nhà họ Lý.

Lý Thừa Ký nhìn thấy Trác Duyên, đành phải tạm thời buông tha Đỗ Dần. Hắn cao gần một mét chín cộng thêm cơ bắp rắn chắc, làm cho hắn trông rất có tính công kích, chỉ là vết thương trên mặt hắn còn chưa tan có chút buồn cười.

“Bạn học Trác Duyên, Lý Điềm Điềm là Lý Điềm Điềm, tôi là tôi.” Lý Thừa Ký thật cẩn thận nhìn thoáng qua vẻ mặt Đỗ Dần.

Trác Duyên không tin: “Tôi thấy anh bắt nạt cậu ấy.”

Lý Thừa Ký cảm thấy oan uổng: “Bạn học Trác Duyên, tôi không khi dễ cậu ấy, không tin cậu hỏi bạn học… Đỗ Dần xem.” Nhìn thấy ánh mắt Đỗ Dần, giọng nói của hắn không khỏi thấp xuống.

Theo đuổi một người dễ dàng lắm à? Ngày hôm qua hắn đi Thanh Mộc tìm Đỗ Dần, kết quả căn bản là người không ở đó. Hỏi thăm mới biết được người đã đến thành phố C, hắn đành phải chạy từ xa tới, đuổi tới cửa nhà. Hắn khống chế Đỗ Dần chỉ là bởi vì muốn ngăn cản Đỗ Dần ra tay tàn nhẫn với mình mà thôi.

Trác Duyên nhìn về phía Đỗ Dần: “Anh ta có khi dễ cậu không?”

Đỗ Dần nhìn về phía đôi mắt to đầy uất ức của Lý Thừa Ký, lại không muốn Trác Duyên lo lắng, liền lắc đầu: “Không có.” Nói xong liền nhìn thấy người đàn ông lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn, thật sự là… xấu xí muốn chết.

Trác Duyên vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, cậu kéo Đỗ Dần sang một bên: “Anh ta thật sự không khi dễ cậu à? Vậy tại sao anh ta lại đến tìm cậu?”

Vẻ mặt Đỗ Dần có chút mất tự nhiên: “Tôi cũng không biết.” Cậu ta chỉ chỉ vào đầu mình: “Chắc là nơi này có một số vấn đề.”

Lý Thừa Ký thấy Trác Duyên ở chỗ này hắn cũng không tiện tiếp tục, đành phải lái xe rời khỏi tiểu khu của Đỗ Dần.

Buổi tối Trác Duyên trở về, còn nói chuyện này với Lục Kinh, Lục Kinh nghe vậy, vẻ mặt có chút vi diệu.

“Lý Thừa Ký thích đàn ông sớm đã không còn là bí mật, chẳng qua nhiều năm như vậy hắn cũng chưa từng tìm người, dần dà mọi người liền quên mất.” Lục Kinh đưa cho cậu một ly sữa: “Anh ta, chắc là coi trọng người bạn kia của em.”

Nếu như anh không đoán sai, vết thương trên mặt Lý Thừa Ký ngày đó cũng là bị Đỗ Dần đánh, dù sao nếu không có Lý Thừa Ký đồng ý, cũng không ai dám lưu vết thương trên mặt hắn.

Trác Duyên vừa uống sữa thiếu chút nữa phun ra: “Chuyện này không có khả năng chứ?” Nhưng mà cậu nghĩ lại, Đỗ Dần ngày thường trên cơ bản sẽ không động thủ với người khác, nếu không thật sự chạm đến điểm mấu chốt, cậu ta đều lười để ý tới.

Nhưng hôm nay, Đỗ Dần quả thật có chút không thích hợp.

Tuy nói tình cảm của người khác cậu không có tư cách nhúng tay vào, nhưng nhà họ Lý thật sự làm cho Trác Duyên có chút chán ghét, cậu không hy vọng Đỗ Dần có quan hệ với nhà họ Lý.

***********************

- -----oOo------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện