Edit: Điềm Điềm
***********************
Trác Duyên vẫn ở thành phố C cho đến ngày nghỉ cuối cùng, trong thời gian đó còn đến nhà Hàn Xương thăm Trương Lệ và Hàn Minh. Hàn Xương hai ngày trước đã trở về thành phố B, cho nên ngày hôm nay chỉ có Trác Duyên và Đỗ Dần hai người ngồi tàu hỏa trở về Thanh Mộc.
Vốn Lục Kinh định lái xe đưa Trác Duyên về, nhưng Trác Duyên không đồng ý. Công ty Kinh Cức bận rộn như vậy, lái xe qua lại cũng rất vất vả, cậu không nỡ để Lục Kinh đi.
Cùng Đỗ Dần kéo vali tìm được chỗ ngồi, hai người đặt vali lên, ngồi xuống ngồi nghỉ ngơi. Đối diện chỗ ngồi đã có một thanh niên đang cúi đầu chơi điện thoại di động.
“Đỗ Dần, tối hôm qua Quý Tung gọi điện thoại cho tôi, nói là nghiên cứu và phát triển của bọn họ có đột phá tiến bộ, chờ sau khi trở về thành phố B, chúng ta đi gặp bọn họ một chút.”
“Được.”
Hai người sau đó thì thầm về kiến thức học thuật có liên quan, một lát sau, một người đi tới chỗ ngồi đối diện của bọn họ, nói với thanh niên chơi điện thoại di động kia nói: “Cậu bé, anh có thể đổi chỗ ngồi với em được không?”
Chàng trai đang sốt ruột ngẩng đầu nhìn người quấy rầy mình, định nói vài câu, kết quả vừa nhìn thấy vóc dáng của hắn liền kinh hoàng: “Được, được chứ.” Đi về phía chỗ ngồi của người đàn ông.
Người đàn ông đặt mông ngồi đối diện Đỗ Dần, hai tròng mắt nhìn chằm chằm cậu ta, lông mày đen nhánh giống như kiếm sắc muốn ra khỏi vỏ, trong bá đạo mang theo chút kiềm chế.
Đỗ Dần nghiêng đầu về phía cửa sổ, ánh mắt nhìn ra ngoài.
Trác Duyên nghĩ đến lời Lục Kinh nói với mình lúc trước, nhìn Lý Thừa Ký, lại nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Đỗ Dần, cậu bỗng nhiên cảm thấy mình ở chỗ này hình như có chút dư thừa…
Lý Thừa Ký từng làm lính, sức chịu đựng mười phần, mặc dù Đỗ Dần vẫn chưa từng cho hắn sắc mặt tốt, hắn vẫn như cũ tận dụng mọi thứ. Ví dụ như ngay cả xe sang của mình cũng không cần, lại muốn chen chúc xe lửa, chính là vì có thể nhìn thấy Đỗ Dần.
Thật sự là càng nhìn càng hiếm lạ, sao lại có người hợp khẩu vị như vậy chứ? Tâm tư hắn khô cạn nhiều năm như vậy, sau đêm đó đụng phải cậu ta đột nhiên cuồn cuộn lên.
Đêm đó ánh mắt Đỗ Dần lập tức làm cho trái tim hắn nhảy dựng lên, sắc bén, lạnh lẽo, cùng với tối tăm bị cậu ta ẩn sâu trong đáy mắt, giống như một con sói chờ thời cơ trả thù. Nếu như không phải còn kiêng nể cái gì đó, nói không chừng cậu ta đã đi trong bóng đêm, dùng chân lý mình nhận định đi phán xét sống chết của người khác.
Mà cậu ta kiêng nể —— Lý Thừa Ký nhìn thoáng qua Trác Duyên —— đơn giản chỉ có hai người, em gái của cậu ta là Đỗ Vi cùng với Trác Duyên.
Người như vậy rất nguy hiểm, nhưng lại làm cho trái tim Lý Thừa Ký sống lại.
Đỗ Dần không nói chuyện với Trác Duyên nữa, mà tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Lý Thừa Ký cứ như vậy ngồi thẳng tắp ở chỗ đó, ánh mắt mang theo tính xâm lược rơi vào trên người Đỗ Dần, bầu không khí quỷ dị này kéo dài đến khi tàu hỏa đến ga.
Đỗ Dần đứng dậy đưa tay lấy vali phía trên, một đôi tay màu đồng khác lướt qua cậu ta, dễ dàng cầm vali của cậu ta xuống. Hơi thở nam tính hùng hậu phía sau vây lấy cậu ta, mùi thuốc lá nồng đậm xen lẫn một chút mùi mồ hôi đều biểu thị thân phận của người này
Đỗ Dần xoay người lại, cậu ta chỉ đến mũi Lý Thừa Ký, lúc nhìn mắt hắn còn cần hơi ngẩng đầu lên: “Đưa tôi vali.”
“Này! Anh có xuống xe hay không?” Hành khách bị Lý Thừa Ký chặn ở phía sau có chút nóng nảy.
Lý Thừa Ký kéo vali rời đi, Đỗ Dần nhéo nhéo lòng bàn tay, liền nhìn thấy Trác Duyên cong mắt nhìn mình: “Cậu không đuổi theo lấy vali sao?”
Đỗ Dần cùng cậu theo đám người xuống xe: “Không cần nữa.”
Lý Thừa Ký kéo vali đứng ở cửa ra nhìn Đỗ Dần và Trác Duyên cùng nhau đi tới, liền lập tức bỏ vali vào cốp xe hắn sắp xếp xong, vẫy tay với hai người: “Tôi đưa các cậu về trường học.”
Đỗ Dần không để ý tới hắn, cùng Trác Duyên bắt taxi lên xe.
Lý Thừa Ký nhìn chiếc taxi đi xa, một chút cũng không uể oải, ngược lại vui vẻ nở nụ cười, không hổ là người hắn coi trọng!
Hắn lên xe trực tiếp đi về phía Thanh Mộc, xem ra hắn còn phải cầu xin trả lại vali.
Trác Duyên ngồi trong xe nhìn chiếc xe màu đen theo bọn họ: “Đỗ Dần, tôi đã liên lạc với anh Chu, ngày mai anh ấy mới trở lại thành phố B, đến lúc đó chúng ta cùng đi gặp bọn Quý Tung.”
“Được.”
Sau khi trở lại trường học, Lý Thừa Ký còn cố ý chuyển vali của Đỗ Dần lên lầu, nhưng nhìn ánh mắt Đỗ Dần cũng không dám vào phòng ngủ của bọn họ, chỉ có thể đặt rương ở cửa, sau đó sau khi cửa đóng lại, yên lặng rời đi.
Trác Duyên dọc theo đường đi coi như là nhìn rõ, Lý Thừa Ký này hiện tại đối với Đỗ Dần là theo đuổi không rời. Tuy nói trong mắt người ngoài có thể có vẻ rất si tình, nhưng theo cậu thấy, Lý Thừa Ký làm như vậy hoàn toàn là quấy rầy Đỗ Dần.
Dùng loại phương thức cứng rắn này can thiệp vào cuộc sống của người khác, mang đến phiền phức cho người khác, đây chính là một loại hành vi vô đạo đức. Không thể không nói, bên trong cốt tủy người nhà họ Lý vẫn là một bộ dáng, chỉ có thể nói Lý Thừa Ký là người tốt nhất trong số đó.
“Đỗ Dần, nếu cậu…”
“Trác Duyên.” Đỗ Dần vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: “Tôi biết cậu muốn nói cái gì, nhưng chuyện này tôi tự mình xử lý.”
Tựa như Lý Thừa Ký liếc mắt một cái liền nhìn ra mình là người như thế nào, cậu ta cũng hiểu được Lý Thừa Ký có tính cách gì. Chuyện người này nhận định chính xác không ai có thể lay động, cậu ta không hy vọng Trác Duyên bị cuốn vào trong đó, cũng không muốn nhìn thấy Trác Duyên thất vọng với mình.
“Được.”
Tối hôm sau, bọn họ cùng Chu Lâm đi gặp đội ngũ của Quý Tung. Sau khi nghe Quý Tung giảng giải, kỳ vọng của bọn họ đối với công nghệ này càng lớn, chỉ chờ kỹ thuật cuối cùng thành hình liền đẩy ra thị trường, lấy danh nghĩa công ty Thanh Sơn.
Bởi vì Trác Duyên góp vốn nhiều nhất, cho nên cậu chiếm nhiều cổ phần nhất. Đỗ Dần thứ hai, còn lại chính là đầu tư kỹ thuật của đám người Quý Tung. Hiện giờ Chu Lâm tới, Trác Duyên liền tính chuyển nhượng một ít cổ phần cho hắn.
Căn cứ vào tiến độ nghiên cứu của Quý Tung, chắc khoảng cuối tháng mười sẽ có thể thử nghiệm. Nếu hiệu quả khả quan thì có thể tiến hành sản xuất hàng loạt, có sản lượng nhất định sau đó đưa ra thị trường.
Đến lúc đó chuyện tuyên truyền còn có một đống lớn, nhưng mà có Chu Lâm ở đây, bọn Trác Duyên sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
“Quý Tung, sau khi hạng mục này hoàn thành, các người có ý tưởng gì mới không?” Trác Duyên mấy ngày nay cũng suy nghĩ một chút. Dù sao một công nghệ cũng không đủ để duy trì sự phát triển lâu dài của một công ty, chỉ có không ngừng đẩy ra cái mới, bọn họ mới có thể sống sót trong cạnh tranh thị trường.
Quý Tung thở dài, bởi vì nghiên cứu hạng mục này bọn họ đã hao phí rất nhiều tinh lực, những thứ khác cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng mà y cũng hiểu được, vì tương lai của công ty, bọn họ còn cần không ngừng nghiên cứu công nghệ mới.
“Trác Duyên, trước mắt chúng tôi còn chưa có ý nghĩ gì mới.” Y thở dài.
Trác Duyên gật đầu: “Không có việc gì, trước mắt quan trọng nhất chính là hạng mục trong tay. Tôi và Đỗ Dần hiện tại đều không tinh thông về mặt lý luận và kỹ thuật, nhưng mà trước đây chúng tôi cũng đã thảo luận qua, kỹ thuật loại bỏ formaldehyde chủ yếu nhằm vào làm sạch không khí trong nhà. Chúng ta không thể chỉ đặt trứng gà vào trong một cái giỏ này, cho nên, chúng tôi muốn lấy các doanh nghiệp gây ô nhiễm tương đối nghiêm trọng làm phương hướng nghiên cứu, ví dụ như bụi công nghiệp, chất thải công nghiệp, v.v. nếu có thể giảm thiểu lượng khí thải gây ô nhiễm, chúng ta coi như thành công.”
Mặc dù bây giờ nhà nước không kiểm soát chặt chẽ các doanh nghiệp gây ô nhiễm, nhưng sẽ sớm ban hành luật môi trường mới, đến lúc đó, việc kiểm soát các doanh nghiệp gây ô nhiễm lớn sẽ đạt đến một tình huống mới. Tiêu chuẩn quốc gia, tiêu chuẩn địa phương, tiêu chuẩn doanh nghiệp đã được xây dựng, một số doanh nghiệp không đạt tiêu chuẩn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, doanh nghiệp muốn tồn tại, tự nhiên cần công nghệ bảo vệ môi trường mạnh mẽ để giảm chất thải ô nhiễm.
Ánh mắt đám người Quý Tung sáng lên, giống như là nghĩ tới cái gì đó, vẻ mặt có chút kích động: “Chúng tôi còn thật sự từng có ý nghĩ này, nhưng chỉ có mấy người chúng tôi sợ là nghiên cứu không được.”
Đây là sự thiếu hụt nhân tài.
“Không có việc gì, chờ hạng mục này thành công, chúng ta sẽ tuyển thêm nhân tài vào.” Hiện tại nhân tài kỹ thuật cao không dễ tuyển, nhưng nếu công ty Thanh Sơn có thể làm ra một ít danh tiếng, đến lúc đó sẽ không lo không có người.
Cuộc sống đại học trải qua trong lúc bận rộn như vậy. Đến cuối tháng mười, Hoắc Quân đột nhiên gọi điện thoại cho cậu, bảo cậu cùng bọn họ tham gia mừng thọ ông cụ Hoắc, cũng chính là ba của Hoắc Quân, ông ngoại Lục Kinh.
Trác Duyên ở thành phố B gần hai tháng, thông qua Hoắc Quân cùng một số nguồn tin biết địa vị của nhà họ Hoắc ở thành phố B vẫn còn tương đối cao. Ông cụ Hoắc trước kia từng tham gia chiến tranh hộ quốc, địa vị trong quân đội rất cao, nhưng sau đó bị thương không có cách nào ra chiến trường nữa, ông liền lui về phía sau màn, làm văn chức. Sau khi chiến tranh kết thúc, ông lui xuống, về nhà chuyên chú vào văn thơ, nhưng mặc kệ như thế nào, ảnh hưởng của ông cụ Hoắc – Hoắc Lệnh ở thành phố B vẫn không nhỏ.
Hoắc Quân là con gái út của Hoắc Lệnh, phía trên bà còn có hai anh trai, anh trai Hoắc Dương theo chính trị, công việc bận rộn, anh hai Hoắc Giản là một họa sĩ, thường xuyên chạy khắp thế giới.
Chuyện của Trác Duyên nhà họ Hoắc đã sớm biết, chẳng qua vẫn không có cơ hội dẫn Trác Duyên qua quen biết, lần này thừa dịp mừng thọ Hoắc Lệnh, Hoắc Quân tính mang theo Trác Duyên cùng đi qua.
Trác Duyên tự nhiên không có từ chối, chẳng qua sau khi cậu cúp điện thoại có chút khó khăn, nên tặng quà mừng thọ gì cho tốt đây?
Buổi tối lúc Lục Kinh gọi điện thoại tới, Trác Duyên rối rắm nói chuyện này, Lục Kinh nghe vậy nở nụ cười: “Nhà họ Hoắc không có nhiều quy củ như vậy, tấm lòng đến là được rồi, không cần lo lắng.”
Tuy nói Lục Kinh nói không sai, thế nhưng: “Vậy cũng không thể tặng lung tung.”
Lục Kinh cười: “Ông ngoại thích tu thân dưỡng tính, đơn giản một chút là tốt rồi, ông từ thời đại đó tới, không thích phô trương lãng phí.”
Trác Duyên trong lòng có chút chủ ý.
Đảo mắt đến ngày mừng thọ lần thứ 70 của Hoắc Lệnh, Trác Duyên đi theo Lục Kinh đến nhà họ Hoắc.
Nhà họ Lục và nhà họ Hoắc vốn là thông gia, không có nhiều lễ tiết như vậy, sau khi xuống xe trực tiếp đi gặp Hoắc Lệnh. Bọn họ đến sớm, những khách mời khác còn chưa tới, Hoắc Lệnh một mình đứng ở trong thư phòng viết chữ, lúc bốn người tiến vào, ông đang hạ xuống một nét cuối cùng.
Hoắc Lệnh mặc một thân đường trang, người bảy mươi tuổi trông còn rất cứng rắn, dù sao cũng đã từng ra chiến trường, khí thế toàn thân cũng không thể khinh thường.
Ông đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn bốn người, ánh mắt sắc bén rơi vào trên người Trác Duyên. Trác Duyên mỉm cười, trong nháy mắt xua tan hơi thở trang nghiêm mà Hoắc Lệnh cố ý biểu hiện ra. Hoắc Lệnh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Hoắc Quân: “Đã đến thành phố B lâu như vậy, hiện tại mới mang tới nhìn một chút, A Quân, có phải con đã quên lão già như ta không?”
Hoắc Quân dịu dàng cười tiến lên kéo cánh tay Hoắc Lệnh: “Ba, đây không phải là mang tới rồi sao?” Bà vẫy tay với Trác Duyên: “Tiểu Duyên, lại đây.”
Trác Duyên đi tới trước mặt bọn họ: “Ông Hoắc.”
Ánh mắt chính trực, không kiêu ngạo không siểm nịnh, Hoắc Lệnh ở trong lòng gật đầu, là một đứa trẻ tốt. Ông nhìn thấy trên tay Trác Duyên còn cầm một cái hộp đơn giản hào phóng, hỏi cậu: “Đây là cái gì vậy?”
Trác Diên cong hai mắt: “Ông Hoắc, đây là quà tặng con chuẩn bị cho ngài, hy vọng ngài có thể phúc thọ an khang.”
Hoắc Lệnh hàng năm đều có thể nhận được quà tặng, nhưng những quà tặng kia đều giống nhau, không phải rượu thì là đá, nếu không chính là tranh chữ. Tuy nói ông cũng rất thích, nhưng thu nhiều năm như vậy cũng chán, hiện tại muốn nhìn xem nhóc con trước mặt này sẽ tặng quà gì.
“Tiểu Duyên, có thể mở ra xem một chút được không?” Không chỉ Hoắc Lệnh tò mò, kỳ thật Lục Kinh và Hoắc Quân cũng rất tò mò, Lục Khải lại cảm thấy một đứa trẻ có thể tặng quà gì mới lạ chứ?
Trác Duyên cười gật đầu, đặt cái hộp lên bàn, trong ánh mắt bốn người mở cái hộp ra, Hoắc Lệnh nhìn thấy đồ vật trong hộp, nhất thời ngây ngẩn cả người.
“Ba?” Hoắc Quân nhẹ giọng gọi.
Hoắc Lệnh phục hồi tinh thần lại, sau đó run rẩy hai tay lấy quà tặng trong hộp ra.
Đây là một bức tranh, nhưng nó không giống như một bức tranh bình thường. Nó được làm bằng vải bông, sử dụng cách dán khối, ghép ảnh, khảm hoa, xếp chồng lên nhau, thể hiện cảnh chiến tranh có ý nghĩa kỷ niệm và lịch sử. Hoắc Lệnh liếc mắt một cái liền nhìn ra, đây là một bức bố đôi họa*.
(Đoạn trên khó quá nên mình edit thoát ý là nhiều, nếu có thắc mắc có thể tra 布堆画 để biết thêm chi tiết kiểu dáng bức tranh nhé.)
Bố đôi họa (Tranh vải?) là nghệ thuật dân gian, lưu truyền nhiều ở vùng Tây Bắc, nơi đó chính là căn cứ nổi tiếng của thời chiến tranh, Hoắc Lệnh ở đó không ít năm. Những năm tháng đó là cực kỳ gian khổ, nhưng cũng là đáng nhớ nhất. Người khác chỉ biết ông và người vợ đã mất quen biết ở căn cứ và kết làm vợ chồng, nhưng không ai biết, quà tặng đầu tiên vợ tặng cho ông chính là một bức bố đôi họa, đó là tín vật định tình của bọn họ.
Hơn nữa, bức tranh này không chỉ làm cho ông nghĩ đến vợ của mình, cũng làm cho ông nhớ tới thời đại chiến hỏa bay tán loạn, nhiệt tình thiêu đốt. Bọn họ vượt qua mưa bom bão đạn, vượt qua gian nan năm tháng, dùng vô số sinh mệnh đúc thành quốc gia vĩ đại như bây giờ, bức tranh ông cầm trong tay rõ ràng rất nhẹ, trong nháy mắt ông lại cảm thấy cực kỳ nặng nề.
“Tốt,
tốt, tốt lắm.” Ông liên tục nói ba chữ tốt, mở to đôi mắt ửng đỏ, bỏ bức tranh trân quý mà nặng nề vào trong hộp, sau đó xoay người từ trong tủ lấy ra một cái hộp nho nhỏ: “Tiểu Duyên, lần đầu tiên gặp mặt, lão già này nói như thế nào cũng phải cho con một món quà gặp mặt.”
Ông mở cái hộp ra, chỉ thấy bên trong có một khối bạch ngọc Quan Âm, ông cầm ngọc Quan Âm lên đưa tới trước mặt Trác Duyên: “Đeo vào đi.”
Trác Duyên không khỏi nhìn về phía Hoắc Quân.
Hoắc Quân vẻ mặt tươi cười: “Ông Hoắc cho con thì lấy đi.”
Trưởng bối cho không dám từ chối, Trác Duyên nhận lấy, cười ôn hòa: “Cám ơn ông Hoắc ạ.”
“Anh đeo giúp em.” Lục Kinh cầm lấy, đứng ở phía sau Trác Duyên buộc vào cho cậu.
Lúc này, một người đàn ông trung niên từ ngoài thư phòng đi vào, người đàn ông nhìn qua rất nho nhã, ông ta nhìn thấy bọn Trác Duyên, lập tức chào hỏi, lúc nhìn thấy Trác Duyên, gật đầu: “Đây là Tiểu Duyên phải không?”
“Chào bác Hoắc ạ.” Trác Duyên nói một tiếng.
Đây là con trai cả nhà họ Hoắc – Hoắc Dương, so với tưởng tượng còn thân thiện hơn.
“Ba, các vị khách gần như đều tới đủ, ngài có muốn đi ra ngoài ngồi một chút hay không?”
Hoắc Lệnh nhướng mày: “Thằng nhóc Hoắc Giản kia còn chưa trở về sao?”
Hoắc Dương cười nói: “Nó đang trên đường, nhưng có chút kẹt xe, có thể sẽ trễ một chút mới có thể trở về, còn có Tiểu Nhiên ở cùng một chỗ với nó.”
Hoắc Lệnh hừ một tiếng: “Thật sự là không đứng đắn. ”
Nói đến đứa con trai thứ hai này ông liền tức giận. Học vẽ thì học vẽ, học vẽ quốc họa không tốt sao? Lại muốn đi học vẽ tranh của nước ngoài. Cái này ông cũng miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng ông có một lần nhìn thấy tác phẩm đoạt giải của Hoắc Giản, quả thực khiến ông giật nảy mình. Trên bức tranh vậy mà là một người phụ nữ tr4n trụi! Ông lúc ấy tức giận nhất thời gọi điện thoại tới hung hăng mắng Hoắc Giản một trận, kết quả thằng nhóc này nói cái gì? Nghệ thuật cơ thể con người? Hừ! Ông thực sự không hiểu những người trẻ tuổi này!
Con trai vẽ tranh thì thôi, kết quả ngay cả cháu trai cũng đi học hoạt hình gì đó, Hoắc Lệnh xem như tương đối sáng suốt, con cháu đều có phúc của con cháu, ông mặc kệ bọn họ làm nghề gì, ông chỉ là trong lòng bị nghẹn đến khó chịu.
May mắn ông còn có một đứa cháu ngoại, nhắc tới cháu ngoại của ông, người nào không khen? Thành phố B này không biết có bao nhiêu nhà có con gái đều muốn cùng cháu ngoại của ông gặp mặt, nhưng cháu ngoại của ông đến bây giờ ngay cả yêu đương cũng chưa từng nói qua, tuy nói sự nghiệp rất quan trọng, nhưng cưới vợ cũng quan trọng chứ?
Nghĩ tới đây, trong lòng ông lại sầu não.
“Đi thôi, chúng ta ra ngoài gặp khách.”
Hôm nay tới nhà họ Hoắc đều là bạn cũ kết giao nhiều năm, nhà họ Tống, nhà họ Lý cũng đều tới, hơn nữa đều mang theo thế hệ trẻ tới đây.
Hoắc Dương đại biểu cho nhà họ Hoắc nói chuyện với người cùng bối phận, Lục Kinh thì mang theo Trác Duyên đi vòng tròn người trẻ tuổi.
Tống Nham, Tống Kỳ, Lý Điềm Điềm cậu đều biết, những người khác chưa từng thấy qua.
Tống Nham nhìn thấy Trác Duyên, liền tiến đến trước mặt cậu: “Tiểu Duyên, lần này anh gặp lại cậu đã thay đổi rồi, thật sự là càng thay đổi càng đẹp.”
Trác Duyên nhẹ giọng nở nụ cười, mặt mày khóe môi cong lên giống như đang phát sáng, ở trong đám người cực kỳ chói mắt.
“Anh Lục, Tiểu Duyên.” Tống Kỳ cũng mỉm cười chào hỏi bọn họ.
Một năm không gặp, Tống Kỳ hình như thay đổi rất nhiều. Thay đổi lớn nhất chính là cô hơi đen, không trắng nõn như trước, nhưng cả người đều tản ra hơi thở thanh xuân, ánh mắt cũng có thần hơn trước rất nhiều, cũng không biết một năm qua trên người cô đã xảy ra chuyện gì.
Lý Điềm Điềm có chút mất tự nhiên chào hỏi, bên cạnh cô ta còn có một nam sinh tướng mạo khôi ngô, nở nụ cười với Lục Kinh: “Anh Lục.” Sau đó nhìn về phía Trác Duyên.
Lục Kinh gật đầu, giới thiệu với Trác Duyên: “Đây là Lý Húc.”
Nụ cười khóe miệng Trác Duyên ngưng đọng một giây, sau đó duy trì nụ cười bình thường nhìn về phía Lý Húc: “Xin chào.”
Lý Húc tiến lên một bước, ánh mắt lướt qua môi trơn bóng của Trác Duyên, nụ cười so với lúc trước nhiệt tình hơn rất nhiều: “Tôi biết cậu, cậu tên là Trác Duyên có phải không?”
Trác Duyên nhịn lửa giận trong lòng, gật đầu.
Ánh mắt Lục Kinh nhìn về phía Lý Húc hơi lạnh lẽo.
Lý Húc cười như một anh trai hàng xóm: “Nghe nói Tiểu Duyên đang học ở Thanh Mộc, là thủ khoa tỉnh, thật lợi hại nha!”
Mặc dù Lý Húc ngụy trang tốt đến đâu, nhưng Trác Duyên xem qua hồ sơ biết Lý Húc là nam nữ không kiêng kỵ, gã còn ngược đãi mấy thiếu niên. Cậu chưa bao giờ nghĩ tới một kẻ cuồng giết người tàn nhẫn lại có tính lừa gạt như vậy.
“Anh Lục!” Cách đó không xa truyền đến một giọng nói, Trác Duyên quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Hoắc Nhiên mặc đồ hip hop vẻ mặt vui vẻ đi tới. Còn không đợi Lục Kinh mở miệng, ánh mắt hắn liền sáng lên, ôm lấy Trác Duyên: “A, Tiểu Duyên! Rất vui được gặp lại cậu!” Nói xong còn nâng mặt Trác Duyên muốn hôn lên.
Lục Kinh nhanh chóng xách cổ áo hắn kéo ra xa, trên mặt bốc lên khí lạnh: “Tật xấu này của cậu khi nào mới có thể sửa chữa?”
Hoắc Nhiên không sao cả bỏ qua tay anh, sau đó duỗi tay khoác lên vai Trác Duyên, trợn trắng mắt: “Cả đời cũng không sửa được, em cũng không phải hôn anh, anh gấp cái gì?”
Trác Duyên không phúc hậu nở nụ cười.
Lý Húc hơi nheo mắt lại, nhìn đôi mắt xinh đẹp của Trác Duyên, không, không chỉ là ánh mắt xinh đẹp, mà ở chỗ nào cũng xinh đẹp. Gã đã sớm nghe nói nhà họ Lục có thêm Trác Duyên, nhưng cho tới bây giờ chưa từng gặp qua cũng không để ý, nhưng không nghĩ tới lại đẹp như vậy, so với nam sinh nhỏ trước kia gã chơi qua không biết đẹp hơn bao nhiêu, vẫn là học sinh tài năng của Thanh Mộc, chậc chậc.
Lục Kinh đưa tay kéo Hoắc Nhiên ra: “Hai người thân nhau như vậy từ khi nào vậy?”
Hoắc Nhiên nhướng mày: “Tiểu Duyên tốt xấu gì cũng là em trai em, em không thân với cậu ấy thì thân với ai?”
Kỳ thật hắn và Trác Duyên không quá thân thiết, chỉ là lần trước khi đón Trác Duyên, Trác Duyên mang đến cho hắn cảm hứng, trong lòng hắn rất cảm kích Trác Duyên. Hơn nữa, trong trường hợp này hắn làm như vậy cũng là để thể hiện thái độ của Hoắc Nhiên, hắn thật sự đối đãi Trác Duyên như người nhà mình.
Tống Nham ở bên cạnh không thể không cảm thán, Trác Duyên thật đúng là khiến người ta hiếm lạ, ngẫm lại xem, người như Lục Kinh cũng thích Trác Duyên như vậy, huống chi những người khác.
Hoắc Lệnh không có khả năng ở bên ngoài cùng mọi người, Hoắc Quân liền cùng ông trở về phòng, còn lại hai anh em Hoắc Dương và Hoắc Giản chống đỡ.
Các trưởng bối ở cùng một chỗ, người trẻ tuổi ở cùng một chỗ, nhưng Lý Thừa Ký lại thuộc loại tương đối xấu hổ. Không thuộc cấp bậc trưởng bối, nhưng lại lớn hơn người trẻ tuổi không ít, hai bên đều không nói chuyện được, đành phải ngồi một mình cầm điện thoại di động lén quấy rầy người trong lòng.
Trác Duyên là thành viên mới trong giới này, bị người ta rót không ít nước trái cây, Lục Kinh thấy không phải rượu cũng không ngăn cản nhiều, kết quả Trác Duyên uống quá nhiều, muốn đi toilet.
Nhà họ Hoắc ở lầu một có nhà vệ sinh công cộng chuyên chuẩn bị cho khách, Trác Duyên vào một gian phòng giải quyết vấn đề s1nh lý, sau đó đi ra rửa tay, một người từ bên ngoài đi vào.
Trác Duyên lau tay, cũng đưa tay phải vào trong túi quần, định đi ra ngoài.
Nhưng người tới lại đóng cửa toilet, cũng khóa lại.
“Anh làm gì vậy?” Trác Duyên ra vẻ thắc mắc hỏi gã.
Trên mặt Lý Húc hiện ra nụ cười nhợt nhạt, nhưng trong mắt lại cất giấu tham lam cùng ác ý.
“Em trai Trác Duyên, hôm nay tới nơi này có cảm tưởng gì không?”
Mặt mày Trác Duyên lạnh lùng: “Ý anh là sao?”
Lý Húc cười nhạo một tiếng: “Cậu cho rằng cậu vào nhà họ Lục là có thanh thế sao? A, ai biết chờ cậu trưởng thành, cậu có bị nhà họ Lục đuổi ra ngoài hay không? Cậu có biết có bao nhiêu người đang chờ đợi để xem trò đùa của cậu sau khi cậu bị đuổi ra ngoài không?”
Trác Duyên rõ ràng không tin: “Vì sao lại đuổi tôi ra ngoài? Anh có chắc là anh không đùa không?”
Lý Húc nhịn không được nở nụ cười, giống như là đang khinh bỉ sự ngây thơ của Trác Duyên: “Cậu cho rằng nhà họ Lục thật sự có ý tốt như vậy sao? Chẳng qua là bởi vì mẹ cậu năm đó cứu dì Hoắc một mạng, hiện tại ba mẹ cậu chết rồi, nếu bọn họ không tỏ vẻ gì đó, chẳng phải là bị người khác chê cười sao? Cậu nghĩ họ thực sự đối xử tốt với cậu sao?”
Trác Duyên trong lòng chỉ coi Lý Húc đang đánh rắm, nhưng trên mặt lại nói: “Anh nói bậy cái gì vậy?” Rõ ràng có chút nghi ngờ.
Lý Húc thấy cậu bị mình thuyết phục, vì thế áp sát một bước, trên mặt mang theo thần sắc mê hoặc: “Tôi nói bậy? Ồ, cậu thật ngây thơ. Nếu nhà họ Lục thật sự vì cậu mà suy nghĩ, vì sao không trực tiếp nhận nuôi cậu? Mà là làm giám hộ chó má gì đó? Không phải là muốn chờ cậu trưởng thành có thể quang minh chính đại đá cậu đi sao? Cậu là một thủ khoa tỉnh sao lại nghĩ không ra vậy?”
Sắc mặt Trác Duyên kinh ngạc nghi ngờ, lui ra sau một bước: “Anh nói bậy bạ!”
Lý Húc thấy phòng tuyến tâm lý của cậu dần dần sụp đổ, ý cười càng sâu: “Cậu cũng luyến tiếc cái vòng tròn này đúng chứ? Gia thế tốt bao nhiêu, tài nguyên tốt bao nhiêu, nếu thoáng cái không có, vậy sẽ có bao nhiêu đáng tiếc?”
Trác Duyên đứng không nói gì.
Lý Húc nhìn thiếu niên trước mặt, vẻ mặt thiếu niên ngưng tụ càng làm cho cậu càng thêm chói mắt, trong lòng Lý Húc khẽ động, nhịn không được liền bắt lấy cổ tay Trác Duyên: “Nếu cậu đi theo tôi, về sau tự nhiên sẽ có cuộc sống tốt đẹp, thế nào?”
“Với anh? Ý anh là sao?” Trác Duyên hơi mờ mịt nhìn gã, hiển nhiên không rõ là có ý gì.
Lý Húc thấy bộ dáng chưa hiểu sự đời của cậu, trong lòng càng thêm nóng hổi, trực tiếp đẩy Trác Duyên lên cửa phòng, đè lên!
Trác Duyên hung hăng đẩy gã ra, hơn nữa còn đá gã ngã xuống đất, trong giọng nói giận dữ còn có chút không thể tin được: “Anh làm gì vậy?”
Lý Húc nhịn đau đang muốn đứng lên dạy dỗ Trác Duyên, cửa toilet đã bị người ta một cước đá văng ra, một người nhanh chóng đi tới, một tay xách gã lên, đưa tay tát gã một cái, tiếng vang kia Trác Duyên nghe được cũng thấy đau.
“Mẹ nó thằng chó chết tiệt! Thật sự là mất hết mặt mũi nhà họ Lý, ông đây bình thường thấy mày còn rất bình thường, mẹ nó, con mẹ nó mày lại ghê tởm như vậy! Ông đây hôm nay không dạy dỗ mày cho tốt, mày liền coi trời bằng vung!” Lý Thừa Ký trước khi những người khác phản ứng lại đã trực tiếp kéo gã ra ngoài, nhanh chóng rời khỏi cửa nhà họ Hoắc, trong lúc đó còn có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Lý Húc.
Lục Kinh cầm điện thoại di động trong tay, đi đến bên cạnh Trác Duyên, sắc mặt cực kỳ âm trầm, nói với Hoắc Lệnh và Hoắc Quân bị quấy nhiễu ra khỏi phòng: “Ông ngoại, mẹ, con dẫn Trác Duyên về nhà trước.”
Hoắc Lệnh và Hoắc Quân vẫn ở trong phòng, còn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy bầu không khí ngưng trọng như vậy đành phải gật đầu.
Lục Kinh kéo Trác Duyên lên xe, bình ổn lửa giận trong lòng một chút: “Em không muốn giải thích một chút sao?”
Trác Duyên dựa lưng vào ghế, nhếch môi: “Có phải anh rất thất vọng không?”
Vừa rồi khi Lý Húc tiến vào cậu liền gọi điện thoại cho Lục Kinh, đương nhiên, cậu cố ý, cậu muốn mượn cơ hội này dạy cho Lý Húc một bài học. Hiện tại cậu không có biện pháp tự mình động thủ, chỉ có thể dùng loại thủ đoạn không tính là quang minh chính đại này.
Cậu không biết hành động này của mình có thể khiến Lục Kinh phản cảm hay không, nhưng cậu vừa nhìn thấy Lý Húc cặn bã đứng trước mặt mình như vậy, cậu cảm thấy trong lòng buồn nôn, cậu nhịn không được muốn làm cái gì đó.
Lục Kinh im lặng một giây: “Anh đúng là rất thất vọng.”
Trác Duyên áy náy cười, tay cầm tay nắm cửa xe: “Thực xin lỗi. Em nên trở lại trường một mình.”
Lục Kinh lập tức cầm tay cậu, nhìn ánh mắt cậu dần dần phiếm hồng.
***********************
- -----oOo------