Hai ngày sau là thứ sáu, vào buổi chiều, lúc gần tan làm thì một người đàn ông đẩy cửa phòng Liễu Dịch một “ầm”.Người đi vào là đội trưởng của một chi đội cảnh sát hình sự cục cảnh sát thành phố Hải Hâm, An Bình Đông.
Vì là người quen nên động tác mở cửa của anh ấy thô bạo, sau đó hùng hổ đi vào phòng rồi ngồi lên ghế, quen thuộc mà rút một tờ giấy ra lau mồ hôi trên trán.(Truyện được dịch bởi Vitamin C, đăng tại d truyen.
com.)“Vãi, nay tôi chạy bên ngoài cả ngày, mệt chết rồi!”An Bình Đông vừa lau mồ hôi, vừa thở phì phò: “Gần đây chắc là trúng tà gì rồi, vụ án nhiều chất thành đống, bận đến phát điên lên rồi.”“Cảnh sát An, anh vất vả rồi.”Liễu Dịch cười cười rồi đứng dậy, tự tay rót cho An Bình Đông một tách trà nóng rồi bưng đến trước mặt anh cảnh sát.“Nếu như anh đến muộn năm phút nữa thì tôi về nhà rồi đấy.”An Bình Đông làm bộ cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó nhướn mày với Liễu Dịch, biểu cảm tràn đầy chế nhạo: “Giờ mới có bốn giờ, chủ nhiệm Liễu, cậu muốn về sớm hay gì? Sao thế, có hẹn với người đẹp nên vội vã đi đâu à?”Anh ấy nói xong rồi lắc đầu: “Độc thân, đẹp trai đúng là tốt thật đấy, tiêu sái ghê! Làm gì giống như tôi, vừa mới tan làm cái là phải chạy đến nhà trẻ đón con gái.”Liễu Dịch lạnh lùng mà liếc An Bình Đông một cái, thầm nói cái thể loại có gia đình có nhà, con cái vui vẻ như anh còn cố ý khoe khoang trước mặt chó độc thân như tôi làm cái gì hả?Nhưng mà anh cũng không phải là kiểu người bị người ta nói móc mà vẫn ngoan ngoãn, không đáp trả, anh lập tức cười ha hả, có chút tức giận mà nói: “Đúng đó, tôi làm sao giống mấy anh được, cuối tuần tôi vẫn phải tăng ca.
Dù sao giờ tôi cũng không có chuyện gì để làm, hơn nữa mai lại là ngày nghỉ, đương nhiên là đêm nay phải tận hưởng cuộc sống rồi…”“Xùy xùy xùy!”Liễu Dịch còn chưa nói xong, đột nhiên An Bình Đông đứng bật dậy như lò xo, xùy xùy mấy tiếng, chỉ thiếu nước đưa tay ra bịt miệng Liễu Dịch lại.“Chủ nhiệm Liễu, cậu bớt nói mấy lời đó đi, chẳng lẽ cậu không biết là tuyệt đối không được nói mấy lời đó sao?”Anh ấy dùng ánh mắt khinh thường mà nhìn khuôn mặt đẹp trai đến mức người khác ghen tỵ của Liễu Dịch: “Đội cảnh sát hình sự bọn tôi với pháp y bọn cậu là châu chấu trên cùng sợi dây đó, nếu như có vụ án nào cần cậu tăng ca thì bọn tôi cũng không thoát được đâu.”Đa số các ngành nghề, nhất là mấy nghề như bác sĩ, y tá, cảnh sát, phòng cháy chữa cháy các kiểu đều có một nguyên tắc bất thành văn, đó là đừng có nói ra mấy câu kiểu “Hôm nay thật là rảnh quá”, một khi nói ra mấy lời kiểu đó thì thường có hiệu quả tức thì, nói cái gì sẽ đến cái đấy, rất nhanh sẽ bận cho tối mắt tối mũi.Liễu Dịch khẽ hừ một tiếng.Là một người đi du học về, anh chưa từng tin tưởng mấy thứ mê tín này.
Nhưng mà anh cũng không đôi co với anh ấy, anh thuận miệng đổi đề tài: “Đúng rồi, cái vị mà anh hợp tác cùng đâu rồi? Sao không đến?”“À, cậu nói Tiểu Thích sao?”An Bình Đông ngẩng đầu lên, uống cạn tách trà xanh biếc, thơm ngát kia, sau đó chép chép miệng