Lúc điện thoại vang lên hai tiếng thì Thích Sơn Vũ mới bắt máy.Lý Cẩn nghe thấy tạp âm hỗn loạn ở đầu dây bên kia, còn xen lẫn cả tiếng còi ô tô và tiếng nổ động cơ, chắc là cậu đang ở trên đường.“Alo, A Cẩn, có chuyện gì không?”Thích Sơn Vũ không hề nói một câu hỏi han, trực tiếp hỏi thẳng có việc gì không.Nghe thấy cậu nói như vậy, không hiểu sao Lý Cẩn lại cảm thấy có chút tức giận, cậu ta bực dọc mà trả lời: “Anh không nhìn thấy tin nhắn em gửi cho anh à?”“Giờ anh đang bận, sao vậy?”Dường như Thích Sơn Vũ không nghe ra được sự bực dọc trong giọng điệu của bạn trai, thậm chí còn vội vàng muốn cúp máy: “Nếu như không gấp thì lát muộn chút anh sẽ gọi lại cho em, được không?”“Không được.”Nghe thấy câu trả lời như vậy, Lý Cẩn liền tức giận hơn nữa, giọng nói cũng cao thêm một quãng tám.Giang Hiểu Nguyên ngồi bên cạnh vốn đang bận rộn làm chuyện của mình, nhưng giọng của Lý Cẩn đã làm cho cậu ta giật bắn người, cậu ta lập tức dời mắt khỏi màn hình máy tính, quay đầu lại mà nhìn chằm chằm Lý Cẩn, trong mắt hiện rõ bốn chữ “tò mò” và “nghi ngờ” to đùng.Lý Cẩn cười trừ với Giang Hiểu Nguyên, sau đó cầm điện thoại đi ra khỏi phòng làm việc, trốn trong góc gần thang máy mà nói tiếp: “Em hỏi anh, thứ bảy tuần này có rảnh không?”“Thứ bảy sao? Không được rồi.”Thích Sơn Vũ ở đầu dây bên kia vội vàng giải thích: “Buổi sáng thì anh có ca trực, tối thì Tiểu Trăn sẽ từ trường về, anh phải…”“Đủ rồi!”Không đợi cho đầu dây bên kia nói xong, Lý Cẩn đã lớn tiếng mà nói: “Trừ làm việc và em gái anh ra, anh còn nghĩ về chuyện gì khác không hả? Chẳng lẽ anh không nhớ đã bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau sao?”Cuối cùng Thích Sơn Vũ cũng cảm giác được tám mươi phần trăm cuộc điện thoại này của Lý Cẩn là để trách móc.Cậu im lặng trong chốc lát, cậu không muốn cãi nhau với Lý Cẩn về vấn đề lâu ngày không gặp nhau, chỉ dùng giọng điệu an ủi mà nói: “Xin lỗi, giờ anh bận đi công tác ở bên ngoài.
Chờ anh làm xong việc này, anh sẽ lập tức gọi điện cho em, được không?”“Được! Anh bận đi! Bận bận bận! Cứ bận đi!” Lý Cẩn hét lớn vào trong điện thoại: “Cả đời này anh cũng đừng đi tìm em nữa!”Nói xong, cậu ta không quan tâm Thích Sơn Vũ phản ứng như thế nào, cậu ta không nói gì nữa rồi trực tiếp cúp máy.Cậu ta nhìn chằm chằm vào điện thoại, càng nghĩ càng thấy tức giận, nâng tay lên muốn ném điện thoại xuống đất, nhưng một giây trước khi ném xuống đất thì cậu ta lại nghĩ đến đây là điện thoại mẫu mới vừa mua ba tháng trước, cậu ta phải tiêu gần nghìn tờ ông nội Mao màu hồng mới mua được nó.
Sau khi nhịn lại sự kích động muốn vứt điện thoại, cậu ta dùng sức mà đạp một cái vào tường bên cạnh thang máy, làm cho cánh cửa kim loại phát ra một tiếng “thùng” vang dội.“Khụ khụ.”Chợt có một tiếng ho truyền đến từ phía sau, giọng ho nghe rất quen tai.Tóc gáy Lý Cẩn dựng ngược, vội vàng quay đầu lại thì thấy Liễu Dịch đang chắp tay đứng trước cửa thang máy, chắc là mới đi ra khỏi thang máy thì đúng lúc nhìn thấy hành động phá hoại của công của cậu ta.“Xin, xin lỗi!”Mắt thường cũng có thể thấy mặt Lý Cẩn đã đỏ ửng hệt như gan heo, giờ cậu ta cảm thấy mình vô cùng mất mặt, hơn nữa còn là trước mặt của Liễu Dịch nữa.“Khụ, Tiểu Lý à.”Nhìn thấy mặt cậu nhóc thực tập sinh đã chín như quả cà chua, thậm chí là vành mắt còn hơi phiếm hồng như sắp khóc đến nơi, Liễu Dịch ho khan một tiếng, dịu dàng mà nở nụ cười với cậu ta: “Không sao đâu, ai cũng có