Nửa tiếng sau, Liễu Dịch đã thay xong đồ bảo hộ mà đứng tại vị trí mổ chính bên cạnh bàn mổ, Giang Hiểu Nguyên đứng đối diện anh để làm trợ lý, còn Lý Cẩn phụ trách việc chụp ảnh và ghi chép.Khoa Giám định bệnh lý mà Liễu Dịch nhảy dù xuống là khoa đứng đầu của Viện Nghiên cứu, trong khoa chỉ có bốn người pháp y có kinh nghiệm thâm niên, bên dưới thì có thêm mấy người mới thiếu kinh nghiệm, họ chia thành những tổ nhỏ hoàn chỉnh, từng tổ đều hoạt động rất năng suất, vì vậy nên bình thường anh không cần phải tự mình đứng ra khám nghiệm.Ngặt nỗi dạo này khoa có rất nhiều việc, những người khác đều bị công việc đè đầu, mà nghe nói người nhà của người chết cần khám nghiệm hôm nay có quan hệ thân thích họ hàng gì đó với lãnh đạo, nên cấp trên yêu cầu họ phải đưa ra kết luận ngay trong hôm nay, vì vậy Liễu Dịch quyết định tự mình làm pháp y chính.“Người chết là Trương Ngụ, 67 tuổi, thời gian phát hiện thi thể là ngày 9 tháng 10, cũng chính là ngày hôm qua.”Giang Hiểu Nguyên mở tập tài liệu ra, đọc tư liệu vụ án cho mọi người nghe.“Địa điểm phát hiện thi thể là phòng làm việc của quản lý ở Siêu thị Thành Nam.
Người phát hiện là con thứ của nạn nhân, Trương Văn Cường…”Căn cứ vào khẩu cung cảnh sát thu thập được, Trương Ngụ thường sống một mình trong nhà cũ tại Thành Nam, mà Siêu thị Thành Nam nơi phát hiện ra thi thể là tài sản của người chết Trương Ngụ.
Hai ngày 8, 9 tháng 10 do khu phố đang tu sửa mặt đường nên siêu thị tạm đóng cửa nghỉ bán.Người đầu tiên phát hiện thi thể nạn nhân, Trương Văn Cường, nói là bố anh ta từng nói muốn nhân dịp này để kiểm tra sổ sách siêu thị, về phần là khi nào đi đến siêu thị, ở lại đó bao lâu thì Trương Văn Cường nói mình không biết gì hết.Đến buổi tối ngày 9, Trương Văn Cường gọi mãi cho bố nhưng không được, cũng không tìm thấy ai ở trong nhà nên đã đến siêu thị tìm.
Sau khi đến siêu thị thì anh ta phát hiện đèn phòng quản lý vẫn sáng, mà Trương Ngụ thì đang nằm trên ghế sô pha, sờ không thấy nhịp tim nữa nên Trương Văn Cường lập tức bấm 120 gọi cấp cứu đến, căn cứ vào ghi chép của 120 thì lúc đó là 22 giờ 43 phút.Ước chừng tầm mười lăm phút sau thì bác sĩ trực ban của khoa cấp cứu bệnh viện Thành Nam đến hiện trường, xác nhận hô hấp và nhịp tim của Trương Ngụ đã ngừng, đồng tử bất động, nhiệt độ bên ngoài thi thể đã giảm xuống bằng nhiệt độ phòng, xác định ông ta đã tử vong từ lâu.Liễu Dịch cúi đầu, nhìn ông cụ trần như nhộng ở trên bàn giải phẫu.Trước khi đưa thi thể đến cho pháp y thì vẫn chưa đưa đến nhà tang lễ, vì vậy nên chưa có sửa sang lại thi thể, từ mặt mũi cho đến tư thế đều đáng sợ hơn tưởng tượng của người bình thường rất nhiều.Mà nhìn qua thì có thể thấy, thời khắc cuối cùng cuộc đời của ông cụ đáng thương họ Trương này chắc là rất khó khăn.
Đôi mắt ông ta nhắm nghiền, khóe mắt nhếch lên trên một cách không tự nhiên, nét mặt vặn vẹo, thoạt nhìn thì giống như cười nhưng không cười, làm cho người nhìn vào cảm thấy hơi sợ hãi.“Bác sĩ khoa cấp cứu kết luận thế nào?”Liễu Dịch thấp giọng hỏi.“Kết