Edit: Rei
Beta: TrinhTrinh
Nhiệt độ mùa thu ở đảo rơi xuống không nhiều, lượng nước trong không khí vẫn bão hòa như cũ. Sẽ thay đổi chính là gió, Vương Viễn mẫn cảm cảm giác được chiều gió thay đổi. Theo đội tàu nhiều năm như thế, hắn biết chiều gió thay đổi mang ý nghĩa gì. Nhưng hắn không nghĩ tới luồn gió thu này cũng quấn thôn vào trong vòng nước xoáy.
Khí trời gần tháng mười yên tĩnh ôn hòa, Vương Viễn leo đến đỉnh tháp, thu hết cả đảo vào đáy mắt. Làng xóm ở gò đất cao hình quạt đánh sâu xuống dưới, phía đông là cảng biển, phía tây địa thế thì lại lên xuống trầm bổng, được một phiến rừng kéo căng ra bao phủ, không nhìn thấy cái gì. Tình cờ có đàn chim trắng bay qua, lượn vờn quanh một vòng liền bay vào trong rừng rậm.
Vào một ngày ánh mặt trời ấm áp rơi xuống thôn, một đốm lửa sáng ngời vọt vào rừng cây, xa xa hình như mơ hồ có âm thanh đám người la hét truyền đến. Vương Viễn nằm nhoài trên lan can, ánh lửa trong rừng rậm tối om dao động, một lúc thì biến mất, một chút lại hiện lên, như con Hỏa Long thần bí, tiếng gió đong đưa cành lá tiếng người tiếng sóng biển trộn lẫn vào nhau, nhịp điệu chặt chẽ, càng lúc càng nhanh. Mí mắt Vương Viễn nhảy một cái, trong lòng nổi lên một loại dự cảm nguy hiểm.
Hắn từ leo xuống tháp, một đường chạy về trong thôn.
Cửa thôn tụ họp thôn dân, các nữ nhân như là bầy ngỗng ồn ào huyên náo, tiếng tiểu hài tử chơi đùa la hét cũng chen lẫn trong đó. Vương Viễn nhìn thấy hai nam nhân, liền chạy tới đứng ở bên cạnh nghe bọn họ nói nguyên do ——
Con gái Triệu gia mang thai cũng không biết ai là cha đứa bé. Mẹ cô nhốt cô ở trong nhà không cho ra ngoài, sợ người khác biết, ngày hôm nay cô trốn ra ngoài chạy thẳng vào trong rừng. Mẹ cô mới kinh động cán bộ thôn, phái chừng mười nam nhân tiến vào trong rừng tìm người.
Vương Viễn chậm rãi trở về, nhớ tới cô bé Triệu gia kia, bọn họ lúc học tiểu học tập thể dục giữa giờ Triệu Trăn Phương đứng ở bên cạnh hắn. Trong thôn tiểu học mỗi cái lớp chỉ có một lớp, Triệu Trăn Phương so với hắn nhỏ hơn một lớp, hai lớp tập đội ngũ nằm kế nhau. Triệu Trăn Phương đứng ở bên tay trái hắn, trên đầu cột tóc đuôi ngựa, trên dây thun còn có thêm một con thỏ nhựa màu hồng chìa ra hai cái răng cửa. Triệu Trăn Phương như con thỏ kia, cũng có hai cái răng cửa chìa ra, bị người chê cười là em gái răng hô.
Hắn quay về leo lên đỉnh tháp, ánh lửa vẫn băn khoăn đi khắp rừng. Rừng cây đen kịt như tóc nữ nhân, bị thổi tán loạn ra bốn phía, trong đó lại thỉnh thoảng lộ ra một lỗ thủng, cứ như vậy đem chút lửa kia bao lại, nuốt chửng.
Buổi tối Vương Viễn nằm ở trên giường ngủ một tiếng đồng hồ. Hắn mơ thấy Triệu Trăn Phương, hai cái răng đặc biệt nhô ra, cười đến ngũ quan vặn vẹo. Vóc dáng nho nhỏ của cô còn đĩnh thêm cái bụng to, trong bụng cứ như có yêu quái, nó phát sáng, toàn bộ bụng Triệu Trăn Phương đều phát sáng, như có cái bóng đèn tròn to lớn giấu ở trong đó.
Vương Viễn là bị tiếng đập cửa sổ làm tỉnh lại. Cửa sổ không đóng kỹ, bị gió thổi kêu lạch cạch.
Bên ngoài trời cùng biển đều là đen, ánh đèn hải đăng như là cây dao từ hư không cắt ra một mặt. Sóng biển to lớn đánh vào mỏm đá tiếng vang ầm ầm, chấn động đến mức như muốn rung chuyển đất trời. Bên ngoài tiếng người la hét càng ngày càng gần, Vương Viễn từ trên giường nhảy dựng lên đi ra mở cửa, liền bị tiếng gió gào thét vựng cả đầu.
Vài cán bộ thôn đứng ở phía trước, theo phía sau có mấy nam nhân đội tàu.
Vương Viễn nói một cách lạnh lùng, “Các ông cần gì?”
Lý bí thư từ giữa đám người đi ra, hắn nở nụ cười râu quai nón không ngừng run lên, “A Viễn, cậu thấy Trăn Phương không? Mọi người chúng ta đều đang tìm con bé, mẹ nó sắp vội muốn chết.”
Vương Viễn lắc đầu, “Không có, tôi đang ngủ, bị mọi người đánh thức.”
Hắn biểu tình mặt than trong bóng đêm đen kịt lộ vẻ lệ sắc nặng hơn, Lý bí thư không dám nói nhiều, “A Viễn, nếu cậu thấy Trăn Phương, cậu liền nói với chúng ta. Mọi người sẽ không làm khó con bé, thế nhưng nó nhất định phải ra để giải quyết vấn đề, không thể trốn tránh trách nhiệm.”
Vương Viễn xem như nghe không hiểu, gật đầu.
Lý bí thư chỉ có thể ngoắc ngoắc tay, “Mọi người đi theo tôi!”
Này chừng mười nam nhân lại vùn vụt rời đi.
Vương Viễn kiểm tra điện áp một lần, xác nhận bóng đèn công tác bình thường. Hắn trở lại trong phòng, “Cạch” mở đèn ra, cô gái rúc vào bên cạnh tủ, run lập cập, đột nhiên sáng choang hoảng hốt thét lên. Vương Viễn đóng cửa lại, tìm cái băng ghế nhỏ kéo lại, chỉ vào ghế, “Ngồi, đừng ngồi xổm.”
Nữ nhân này là Triệu Trăn Phương, leo cửa sổ vào. Nàng có vẻ vừa vàng vừa gầy, bụng hơi nhô lên, tóc rối lung ta lung tung, mang đôi giày xăng-̣đan nhựa, trên chân tất cả đều là bùn.
Vương Viễn có chút lúng túng, lại có chút phát sầu.
Triệu Trăn Phương đột nhiên từ trên băng ghế nhảy dựng lên, quỳ trên mặt đất, “A Viễn ca, anh đừng bắt em đi thôn ủy, em chết cũng không đi. Em van xin anh, em chết cũng không đi!”
Vương Viễn giật mình, khuôn mặt thần kinh rút một cái, “Cô cô cô cô, đứng lên! Bụng! Sẽ làm em bé bị thương!”
Triệu Trăn Phương khóc sướt mướt, cô vốn có vẻ thấp bé, vừa khóc lại như ngâm nước càng thêm xẹp, thêm hai cái răng cửa nhô ra. Vương Viễn có chút oán khí, lại không thể phát hỏa với nữ nhân, không thể làm gì khác hơn là rót cho cô ta chút nước nóng, để cho cô ngủ ở trên giường mình. Triệu Trăn Phương muốn kéo góc áo của hắn để hắn lưu lại trong phòng, Vương Viễn sầm mặt lại, hất cô ra, “Nam nữ ngủ chung phòng không được!”
Nói xong lấy giường xếp vào trong ngọn hải đăng.
Sáng ngày thứ hai đội tàu cuối cùng toàn bộ đã trở lại.
Buổi chiều toàn thôn tuyên bố tuyển cử thôn trưởng, chỉ là đọc điều lệ tuyển cử đọc một giờ đồng hồ. Vương Viễn vừa cùng chó chơi đùa, vừa nghe phát thanh, cuối cùng thiếu kiên nhẫn tắt phát thanh, trùm đầu ngủ.
Ngủ rồi thức dậy phát thanh đã kết thúc, trên hải đăng có thể nhìn thấy quảng trường trong thôn tập hợp đầy người. Vương Viễn chạy về trong thôn, có mấy người mặc quân trang trộn lẫn ở bên trong, hắn liếc mắt liền thấy được Dụ Phong.
Chủ tịch thôn ủy đang cùng Dụ Phong nói chuyện. Dụ Phong kính cho hắn quân lễ, vừa quay đầu nhìn thấy Vương Viễn đứng ở phía dưới cây cột loa phát thanh, hướng hắn vẫy tay, “A Viễn!”
Vương Viễn đi tới, “Phong Ca.”
Dụ Phong vỗ vỗ vai hắn, “Vừa nãy chưa thấy cậu, đi đâu vậy?”
“Ngủ.”
“Ngủ?”
“Buổi tối ngủ không được, phải ngủ buổi trưa.”
Dụ Phong lôi kéo hắn, “Không dễ dàng a Vương Viễn đồng chí, so với tôi còn bận bịu hơn.”
Vương Viễn không nghe ra anh đang đùa giỡn, nghiêm nghiêm túc túc lắc đầu, “Tôi thong thả, anh bận rộn.”
Dụ Phong cười to, cảm thấy được dáng dấp kia của hắn quá vui. Y thấy đám người dần dần tản ra, liền kéo Vương Viễn đến chỗ không người, thấp giọng nói, “Kẹo tôi đưa cho cậu ăn ngon không?”
Vương Viễn gật đầu, khóe miệng hơi giương lên. Hắn đem hộp kẹo đặt ở trong ngăn kéo, mỗi ngày ăn một viên.
“Cục hàng hải bên kia tôi có bằng hữu, cậu muốn ăn cái gì, hoặc là dì có nhu cầu gì cũng có thể nói với tôi. Những thứ quý giá có thể không được, nhưng một chút thức ăn hay thuốc cần dùng vẫn là làm được.”
Vương Viễn có chút ngượng ngùng, trong lòng cảm ơn Dụ Phong, “Cảm ơn, mẹ tôi dạ dày không tốt, ăn không được nhiều loại.”
Dụ Phong ghi nhớ trong lòng, “Há, được.”
Hai người đến hải đăng. Dụ Phong nói muốn đích thân nhìn hải đăng, tìm hiểu một chút tình huống mấy năm qua. Vương Viễn đưa y vào hải đăng cho y xem qua tất cả sách cùng bút ký công tác mấy năm qua. Người trông coi tháp lúc làm việc chủ yếu ghi chép một ít công việc tình huống thường ngày của hải đăng, thời điểm gặp sự cố liền sẽ đặc biệt tỉ mỉ liệt ra tình hình cụ thể, bên trong đều là kinh nghiệm của những người trông coi tháp thế hệ trước tích lũy được.