Edit: Rei
Beta: TrinhTrinh
“A Viễn ca, anh… có cách nào tìm được vé tàu không?”
“Vé tàu gì?”
“Vé tàu rời đảo.”
Vương Viễn cắn phải môi, không cẩn thận kéo xuống một miếng thịt đau đến hít khí, hắn cau mày, “Muốn vé tàu làm gì?”
Triệu Trăn Phương nói, “Em muốn đi Quảng Châu làm công, sinh đứa bé ra.”
Vương Viễn buồn rầu. Để Triệu Trăn Phương ở cái phòng nhỏ này của hắn không phải kế hoạch lâu dài, mà nếu để cô một mình lên thuyền cũng chưa chắc tốt. Lại không nói đi ra bên ngoài có thể thuận lợi tìm được công tác sinh con ra hay không, cô một mình rời đảo chính là một chuyện nguy hiểm.
Vương Viễn hỏi, “Đứa bé là của ai?”
Triệu Trăn Phương do do dự dự, “Là Lục Phúc ca.”
Lục Phúc là đội viên đội tàu, là nam nhân có gia đình. Vương Viễn có một lần nghe trộm thuyền viên tán gẫu nói hắn ở cảng Châu Hải* còn có một nữ nhân, đội tàu mỗi lần ở Châu Hải dỡ hàng, Lục Phúc liền lên bến cảng tìm nữ nhân hắn.
“Vậy cô tìm hắn đi, đội tàu đã đã trở lại, cô tìm hắn rồi nói.”
Cô gái đáng thương lắc đầu, “Em không muốn gây phiền phức cho anh ấy, đã đủ mất thể diện, em chỉ muốn sinh đứa bé ra.”
“Hắn là ba của đứa bé, hắn phải phụ trách.”
“Anh ấy không chịu nổi trách nhiệm này, em cũng không cần anh ấy phụ trách, ngược lại em ở trong mắt mọi người đã mất mặt, em không muốn anh ấy cũng cảm thấy em là lấy đứa bé ra áp chế anh ấy.”
Vương Viễn có chút tức giận, “Cô không tìm hắn, vậy cũng không thể rời đi.”
Trên đảo mỗi ngày có hai lần thuyền đến đất liền, một sáng một tối. Mua vé không phải việc khó, nhưng lui tới quá nửa đều là người quen, Triệu Trăn Phương cho dù lên thuyền cũng rất dễ dàng bị người nhận ra.
“Anh giúp em một chút đi, A Viễn ca.” Triệu Trăn Phương khóc lên, “Em thật sự yêu anh ấy, anh không hiểu, em không muốn anh ấy chán ghét em. Em đi thì sẽ không trở ngại anh ấy. Em có thể đi làm công.”
Vương Viễn nghe được cô khóc liền cảm thấy buồn bực, tay chân luống cuống, dứt khoát đẩy cửa đi.
Qua mấy ngày thì Triệu Trăn Phương nhờ Vương Viễn giúp cô đưa một tờ giấy cho Lục Phúc. Lúc Vương Viễn tìm tới cửa thì thấy Lục Phúc đang ở nhà chơi với con trai. Vương Viễn đưa cho gã tờ giấy, Lục Phúc đuổi hắn ra ngoài cửa đưa cho Vương Viễn hai trăm đồng tiền, bảo hắn chăm sóc tốt Triệu Trăn Phương, nghĩ biện pháp tìm được vé tàu đưa cô đi. Vương Viễn cất hai trăm đồng tiền tâm tình phức tạp, cảm thấy được trong phòng nhỏ hải đăng đã không phải là một nữ nhân chỉ có thể khóc nỉ non, mà là một con cua đồng to lớn (phiền phức).(=))))
Nhưng thuyền bình thường nhất định là không lên được. Vương Viễn liền chạy đi tìm Lục Phúc hỏi lần tới đội tàu rời bến, gã có thể giấu cô ở căn chứa đồ hoặc là phòng máy phát điện, rồi mang cô tới Châu Hải hay không, sau liền để cho cô từ nơi đó đi Quảng Châu. Lục Phúc từ chối, hiện tại gã không muốn dính liếu gì tới Triệu Trăn Phương, huống hồ trên một cái thuyền chừng hai mươi huynh đệ ở chung nửa tháng, mỗi ngày ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, muốn ở tình huống như vậy giấu Triệu Trăn Phương nửa tháng lại mang tới Châu Hải, Lục Phúc không có dũng khí gánh chịu nguy hiểm như vậy.
Mấy ngày nay Lý Vĩnh Bân nhìn thấy Vương Viễn biểu tình luôn rất quái lạ, bộ dáng liền có chút kính úy.
Vương Viễn nhận được tiền lương, tâm tình rất tốt, đến tiệm tạp hóa mua cho mẹ Vương chút sữa bột cùng chè vừng, không để ý liền va vào Lý Vĩnh Bân. Lý Vĩnh Bân cứ như thấy quỷ, còn muốn thay Vương Viễn thanh toán tiền sữa bột, suýt chút nữa ầm ĩ lên. Ra tiệm tạp hóa cửa Lý Vĩnh Bân còn lôi kéo tay của hắn thấp giọng nói một đống Vương Viễn nghe không hiểu, đại ý là không nghĩ tới Vương Viễn cùng Dụ Phong quan hệ tốt như thế, còn để Dụ Phong tự mình trả tiền lại đây lại, hi vọng lão đệ trước mặt Dụ đội trưởng nói tốt vài câu vân vân.
Vương Viễn nghe không hiểu hắn rốt cuộc muốn nói cái gì, đành gật gật đầu ôm chặt đồ vật cách xa thằng cha thần kinh này một chút.
Cuối tuần buổi chiều Dụ Phong đến tìm hắn câu cá, nói tới chuyện này, Dụ Phong so với hắn tinh khôn hơn, “Tôi đoán tên kia khả năng mua chuộc để trúng cử, ngày đó tôi ghé nhà bọn họ vừa vặn gặp được ông ta đang tặng lễ cho chủ tịch thôn ủy.”
Vương Viễn cau mày, “Ông ta đưa tôi tiền hi vọng tôi chọn ông ta làm trưởng thôn?”
“Ừm. Chính là ý tứ này.”
“Cho dù tôi chọn ông ta thì cũng không nhất định ông ta có thể làm trưởng thôn.”
Dụ Phong cảm thấy được đáy lòng hắn vẫn quá đơn thuần, “khẳng định ông ta từng nhà đều đi thăm viếng, đưa một khoản tiền hoặc là một chút lễ. Huống hồ cậu và người đội tàu quen thuộc như thế, lại là người trông coi tháp, cậu muốn chọn ông ta cũng có sức hiệu triệu một ít. Ông ta đương nhiên phải đưa cho cậu tiền.”
Câu phía sau Vương Viễn không nghe được, bởi vì phao báo hiệu của hắn trĩu xuống. Ánh mắt hắn sáng lên, đứng lên lưu loát thu dây, kéo cần câu túm hai đường cùng nó phân cao thấp đến nửa ngày cũng không kéo nó lên được.
—— có thể là con cá quá to.
Vương Viễn rất hưng phấn, hắn đã lâu không có gặp phải một con có sức lực như thế, “Phong Ca! Đến giúp tôi một chút!”
Dụ Phong ở bên cạnh nhìn hắn nhìn đến si mê, ánh nắng, bãi cát, cơ thể, mỹ nam vận động, quả thực không có mỹ cảnh nào so với cái này tốt hơn—— câu cá là thứ yếu, hẹn hò mới là trọng điểm.
“Đến.” Dụ Phong từ phía sau nửa ôm hắn, hai cái tay nắm hai tay Vương Viễn kéo về phía sau, “Nhanh hơn nhanh hơn!”
Mắt Vương Viễn sáng lên, chuyên chú nhìn vào đầu dây câu. Hai người phảng phất như có thần giao cách cảm bỗng nhiên nhấc tay lên, bọt nước tung toé bắn ra chung quanh, vọt lên không trung là một con cá quả* khổng lồ, đuôi cá lấp lóe bọt nước dưới ánh mặt trời chói mắt.
“Ha ha ha ha, ” Dụ Phong chạy qua nhặt con cá lên, đuôi cá vẫn cứ không an phận vung vẩy, “Khá lắm! Đêm nay có canh cá uống!”
Vương Viễn bỏ cá vào thùng đựng nước, con chó cũng nằm úp sấp ở một bên xem.
“Đã lâu không gặp cá lớn như thế.”
Dụ Phong ngồi xổm ở thùng đựng nước vừa nhìn hắn chơi đùa, “Vậy sao, các cậu đánh cá không phải có thể thường thấy sao?”
Vương Viễn lắc đầu, “Đó là cá biển sâu, mò tới đều đã chết. Hơn nữa mấy năm gần đây đánh bắt quá độ, thu hoạch rất nhỏ, cá phụ cận nước cạn cũng rất ít lớn như thế. Hôm nay số may.”
Dụ Phong bên kia cầm cần câu nửa ngày không phản ứng, may mà cũng đã thu dây, “Câu cá đối với cậu, không phải chơi đùa.”
Vương Viễn đưa thùng đựng nước cho y, “Mang về ăn.”
“Cậu câu thì tự mình ăn đi, bằng không mang về cho mẹ cậu nấu canh cá cũng được.”
“Trong nhà có.”
Dụ Phong xua tay, “Không cần. Cậu giữ lại ăn đi.”
Hai người vác cần câu tản bộ dọc theo bờ biển trở về. Hải triều làm ướt ống quần nhiều màu sắc của Dụ Phong, Dụ Phong khom lưng cuốn nó lên, dứt khoát xách dép lê đi chân trần. Vương Viễn đội mũ lính của y, có vẻ vô cùng oai vệ.
Trong âm thanh đều là tiếng gió, “Tôi có thể nhìn thấy một mảnh lục địa nằm bên kia biển!”
Dụ Phong đứng trên một mỏm đá to lớn, dõi mắt khắp biển trời thấy một khối màu xanh sẫm nho nhỏ.
“A, ánh mắt nhìn rất xa, bên kia là nơi nào?”
“Một cái đảo. Không ai.”
“Sao biết không ai?”
” Đã có người lái thuyền ngang quá đó rồi.”
Dụ Phong ngồi xuống, “Vậy các cậu không ai đi lên xem một chút?”
Vương Viễn lắc đầu. Thời niên thiếu hắn thường thường đứng ở chỗ này phóng tầm mắt tới đảo vô danh kia, nó cứ như là chưa từng bị người nơi này phát hiện ra, đứng một mình tách biệt như đang ở giữa một hải dương khác vậy. Vương Viễn có lúc cũng không nhận rõ nó là một phần của biển hay một phần của trời, lúc thì như là một điểm lục địa nhô ra trên mặt biển, còn khi thì như là một cái đu quay treo dưới đám mây, lúc sáng sớm trên biển mênh mông sương mù, đảo nhỏ như ẩn như hiện, như thật như ảo, trong lòng Vương Viễn cũng đã chấp nhận rằng mình chỉ có thể phóng tầm mắt nhìn nó, chứ không thể nào bắt được thành phố biển mờ ảo đó được.
“Trở về đi.” Dụ Phong vỗ vỗ quần, nắm tay hắn đi xuống mỏm đá.
Y đưa Vương Viễn về trước phòng nhỏ của hải đăng, “Cậu ở đây có điện thoại hay không? Tôi có thể gọi điện thoại cho cậu.”
Bên trong hải đăng cũng có một bộ điện thoại, để chuẩn bị bất cứ tình huống nào. Vương Viễn đọc