Tất cả mọi người chia nhau ra đi tìm, Âu Hoằng Phong lo lắng, lòng nóng như lửa đốt chạy đi tìm Từ Phương Hiểu khắp nơi, tìm được một lúc anh nhìn thấy cô đang ngồi khóc nức nở ở một công viên cách nhà hàng không xa.
"Em làm sao vậy? Tại sao em lại khóc? Em bị ai bắt nạt sao?" Âu Hoằng Phong ngồi xổm xuống dịu dàng, ôn nhu hỏi cô.
Từ Phương Hiểu ngẩng mặt lên nhìn anh, nước mắt giàn giụa, nức nở gọi:
"Thiếu gia!"
Âu Hoằng Phong lau nước mắt trên mặt của cô:"Có chuyện gì em hãy nói cho tôi biết đi. Là ai đã bắt nạt em sao?"
Từ Phương Hiểu ôm lấy cổ của anh bật khóc lớn hơn, anh ôm lấy cô vỗ về:
"Em hãy khóc đi, khóc thật thoải mái khóc xong em hãy nói cho tôi biết là đã có chuyện gì?"
Bạch Nhã Băng cùng những người khác nhìn thấy hai người liền chạy đến Đỗ Huệ Di vội vàng nói với cô:
"Phương Hiểu! Cô đừng như vậy mà bọn họ sợ cô sẽ ghét, căm hận nên mới không nói với cô. Bọn họ cũng đã biết lỗi của mình rồi."
Từ Phương Hiểu không hề nhìn mọi người, cô nức nở nói với Âu Hoằng Phong:
"Thiếu gia! Tôi muốn quay về không muốn ở đây nữa."
"Được! Tôi đưa em về khách sạn trước rồi có gì chúng ta nói sau." Âu Hoằng Phong gật gật đầu chiều theo ý của cô.
Âu Hoằng Phong khoác qua vai của Từ Phương Hiểu đưa cô quay về khách sạn Tần Đình Danh nhìn Đỗ Huệ Di với ánh mắt hiếu kì, tò mò:
"Huệ Di! Đã có chuyện gì vậy? Tại sao đột nhiên cô ấy lại thành ra như vậy?"
Đỗ Huệ Di cắn khóe môi của mình không nói gì cũng quay về, mọi người không hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều nữa cùng nhau quay về khách sạn.
Từ Phương Hiểu quay trở về phòng nằm lên giường không nói gì chỉ đắp chăn, cố gắng kìm nước mắt không khóc nữa. Âu Hoằng Phong đứng ở ngoài cửa cau mày, gương mặt vô cùng lạnh lẽo, ngữ điệu lạnh như băng hỏi Đỗ Huệ Di:
"Rốt cuộc là có chuyện gì? Cô đã nói gì với cô ấy mà cô ấy lại thành ra như vậy?"
Đỗ Huệ Di lạnh nhạt, không nhanh không chậm đáp:
"Không có gì! Nếu có cũng không có liên quan gì đến mọi người."
Âu Hoằng Phong tức giận trừng mắt nhìn Đỗ Huệ Di rồi bỏ đi, đôi mày của Tần Đình Danh cau càng