Buổi tối, Âu Hoằng Phong dẫn Từ Phương Hiểu đi chợ đêm cô rất thích thú với mọi thứ, cô đến một quầy hàng bán bánh cá:"Ông chủ..."
"Để tôi mua cho em nói họ không hiểu đâu. Em muốn mua bao nhiêu con?" Âu Hoằng Phong cắt ngang lời nói của cô.
"Mười." Từ Phương Hiểu giơ mười ngón tay lên nói với anh.
"Mười? Em mua hết cho tất cả mọi người luôn sao?" Âu Hoằng Phong ngạc nhiên hỏi cô.
Cô gật gật đầu, anh không nói gì thêm nữa ngay lập tức mua mười cái bánh cá cho cô, Từ Phương Hiểu định cầm lấy thì anh không cho chỉ đưa cho cô một cái bánh cá:
"Ăn thử đi xem có ngon không?"
Từ Phương Hiểu giơ tay định cầm thì anh cau mày nhìn:"Tay sẽ bị bẩn đó."
Cô hiểu ý cười gượng để cho anh đút cô khom người cắn một miếng, Âu Hoằng Phong nhìn cô ăn rồi khẽ hỏi:"Có ngon không?"
Vừa nhai cô vừa gật gật đầu, nuốt xuống cô khen không ngớt:
"Ngon! Thật sự rất là ngon luôn. Thiếu gia! Tất cả là bao nhiêu tiền để tôi trả lại."
"Trả lại cái gì chứ?" Âu Hoằng Phong nhéo má của cô rồi bước đi.
Từ Phương Hiểu vội vàng bước theo, chạy theo thấy anh đang ăn cái bánh còn đang dang dở của mình, mặt cô có chút đỏ ngượng ngùng chỉ chỉ cái bánh, ấm úng nói:
"Thiếu gia! Anh ăn nhầm rồi cái đó là cái tôi vừa ăn."
Anh nhún vai thản nhiên trả lời:"Tôi biết mà."
Từ Phương Hiểu hai má ửng hồng, không nói gì hai người cùng nhau đi khắp chợ đêm ăn rất nhiều món ngon, mua rất nhiều quà lưu niệm.
Quay trở về khách sạn, nhìn thấy mọi người đang ở sảnh ngồi nói chuyện với nhau anh cùng cô bước đến Âu Hoằng Phong đặt đồ ăn lên bàn:
"Đây là đồ ăn mà Phương Hiểu mua cho mọi người đó."
Mọi người mở ra có rất nhiều món ngon ai nấy đều vui cảm ơn cô, cô lắc lắc đầu tay vẫy vẫy nói:
"Không phải đâu! Tất cả đều là do