Hiểu Tình suy ngẫm một lúc rồi nói.
Người theo dõi bọn họ rõ ràng là một con dơi.
Nhưng cớ sao bây giờ lại biến thành một con sói?
- Xem ra liên minh ngầm giữa hai tộc đã bắt đầu rồi! Tình, con tra xét cẩn thận! Nhất định không được bỏ xót bất cứ thứ gì!
Hiểu Trần nhìn con trai mình nói.
Ông có cảm giác, sắp sửa xảy ra một chuyện gì đó kinh hoàng.
Cũng không biết là ông lo xa.
Hay nó là điềm báo sắp tới.
- Được rồi, chúng ta cũng giải tán thôi! Cháu nghỉ ngơi cho tốt, đừng có ương ngạnh tự làm theo ý mình!
Ông nội Hiểu nhìn thằng cháu trai khuyên bảo.
Sau đó cùng con trai và con dâu rời đi.
Hiểu Tâm thấy mọi người rời đi hết liền thong thả nằm xuống giường.
Một tay gã khẽ đặt lên trán.
Tâm trí lúc này thoáng nhớ tới hình ảnh của tên ngốc nào đó.
- Không biết cậu ta có ngủ chưa nữa...hay là lại đang cảm thấy tự trách...
Gã lẩm bẩm sau đó nhìn ra ngoài ô cửa sổ.
Có lẽ Hiểu Tâm không nhận ra một điều rằng.
Gã ta dường như rất quan tâm đến Mạnh Hạo.
Quan tâm một cách vô cùng bất bình thường!
.............
Mấy ngày sau...
Cứ tưởng là sắp có giông bão gì xảy đến.
Ai dè mấy ngày nay trôi qua lại an nhàn đến lạ.
Nếu nói có gì bất ổn thì chắc là chỉ có chuyện Mạnh Hạo với Hiểu Tâm giờ đây y như hình với bóng.
Khụ! Có khi còn hơn cả Hiểu Vương và Mạnh Cường ấy chứ!
- A Hạo lấy giùm tôi cốc nước!
- Tôi biết rồi!
- Sẵn tiện lấy giùm tôi cái nĩa nữa!
- Oke!
Mạnh Hạo không ngừng chạy đôn, chạy đáo để lấy đồ cho Hiểu Tâm.
Đến cả người anh như Mạnh Cường nhìn thấy cũng không nhịn được mà thay em trai mình bất bình lên tiếng.
- Em để anh lấy cho! Chạy tới chạy lui té bây giờ!
Mạnh Cường vừa định đứng dậy thì Mạnh Hạo đã nói vọng ra từ trong bếp.
- Không cần đâu anh hai! Đây là việc của em mà!
Mạnh Hạo từ chối ý tốt của anh mình.
Dẫu sao y cũng nói là sẽ chăm sóc cho gã.
Do đó nhất định sẽ không nuốt lời.
- Có phải anh Tâm muốn trả thù thằng bé không?
Mạnh Cường thấy em trai ngốc như vậy liền khẽ thở dài sau đó quay mặt nhìn Hiểu Vương bên cạnh hỏi nhỏ.
Không lẽ đến giờ anh Tâm vẫn còn ghim vụ bị đá vô chỗ đó? Mà....thù cũng đúng thôi, nếu bị đá trúng thì thốn thiệt...
- Cũng có khả năng, mà tôi không ngờ anh ấy cũng khá là ấu trĩ.
Chậc, đúng là nhà này chỉ có tôi là trưởng thành nhất!
Hiểu Vương một bên tự kiêu lên tiếng.
Cũng không biết hắn lấy đâu ra tự tin mà thẳng thừng như thế.
"Nhà này anh là trẻ trâu nhất thì có..."
Mạnh Cường thầm phỉ báng trong lòng.
Đúng là anh nào, em nấy.
Cả gia đình đều chung một gen!
- A Hạo con mặc xác thằng nhóc đó đi! Đã mấy ngày trôi qua thương tích gì cũng lành hết rồi! Con mà làm vậy có khi nó biến thành con sâu lười luôn đó!
Kỳ Thương vừa bước xuống lầu liền thấy viễn cảnh thân quen lặp lại mấy ngày