Cái quái gì vậy? Rõ ràng anh xin nghỉ nốt hôm nay cơ mà!
Hiểu Duệ trợn tròn mắt nhìn cái tờ đơn xin nghỉ của chính mình.
Thế mà lại là xin nghỉ hết ngày hôm qua.
Vậy là hôm nay anh phải đi làm sao? Đừng có đùa!
Thấy rồi thì mau đến đây làm đi! Đừng có mà lười biếng!
Vị sếp nào đó bên đầu dây bên kia trầm giọng nói khiến Hiểu Duệ thật sự muốn hộc máu vì tức.
- Có phải anh chơi tôi không hả?
Đơn của cậu tôi không hề đụng đến! Là cậu ghi sai không nên đổ thừa tôi!
- Nhưng rõ ràng tôi ghi nghỉ phép hết ngày hôm nay cơ mà!
Vậy thì là do cậu không nhớ rõ mà thôi! Không nói nhiều mau chóng xuất hiện cho tôi nếu không lương tháng này bị trừ một nửa!
- Con mẹ nó đừng có ép người quá đáng nha! Tôi chỉ không đi làm một ngày thôi mà mắc gì trừ lương của tôi một nửa chứ? Anh ỷ anh là sếp nên ức hiếp tôi à? Tôi phải kiện, phải kiện!!!!
Hiểu Duệ tức tối hét lớn.
Cái lý nào là vậy.
Nghỉ có một hôm mà muốn trừ lương anh hết một nửa tháng.
Rõ ràng là bốc lột sức lao động.
Quân ác nhân, quân thất đức!
Ba mươi phút!
- Cái....
Ba mươi phút không đến thì tiền lương tháng này coi như bỏ!
- TÊN MẠC KHANG LÂM ĐÁNG CHẾT! ANH ĐI CHẾT ĐI!
Tút!
Nghe tiếng tút từ đầu dây bên kia.
Máu trong não anh đã muốn trào luôn ra bên ngoài.
Dẫu cho đang khó chịu, bực bội cỡ nào anh vẫn phải chạy nhanh lên phòng để thay đồ rồi còn mau chóng đi đến trụ sở chính.
- Lần đầu tiên thấy nó giận dữ như vậy...
Kỳ Thương một bên nhâm nhi trà khẽ nói.
Con trai này của bà ta tính tình khùng khùng lại còn nhoi nhoi.
Ít khi thấy ai có thể chọc cho anh điên lên đến mức này.
Ây dà, thật không biết là cao nhân phương nào nha!
- Con thật sự không biết tụi con có phải con của mẹ không nữa...
Hiểu Vương thở hắt ra một tiếng.
Có người mẹ nào mà suốt ngày thấy con mình gặp chuyện lại vui vẻ như mẹ của hắn không chứ?
- Dĩ nhiên là không rồi! Mấy đứa bây bà lụm ở ngoài gầm cầu ấy! Có muốn trả về nơi sản xuất không?
"..........."
Hiểu Vương triệt để câm nín với cái cách nói chuyện của mẫu thân đại nhân.
Cỡ như mẹ đúng là chỉ có ba của bọn hắn là chịu nổi.
Mà Hiểu Tâm thì đương nhiên biết cãi lí với mẹ mình càng không được ích gì nên nãy giờ vẫn một mực im lặng không tham gia vào.
Thừa biết cái tính thích khịa đó của bà ấy mà vẫn cứ thích nói.
Em trai à, em ngốc chết đi được!
................
- Tên Mạc Khang Lâm khốn kiếp! Mau lết ra đây cho ông!
Hiểu Duệ vừa phi đến chỗ làm liền hùng hỗ muốn kiếm người tình sổ.
Hôm nay anh nhất định phải bẻ răng cái tên khó ưa đó!
- Anh Duệ, anh đi làm rồi sao?
Một cấp dưới nữ thấy anh liền vui vẻ chào hỏi.
Lúc anh nghỉ phép ở đây chán chết đi được.
Không có mấy trò quậy phá của anh thật sự vô cùng tẻ nhạt.
- Tên kh....sếp của chúng ta đâu rồi?
Hiểu Duệ thật muốn nói là tên khốn đáng