Tiếng phanh gấp vang lên ngay trước cửa Lam Sơn quán, Tư Đồ Dật đóng sầm cửa xe lập tức đi vào trong quán, tối muộn quán cà phê đã mau muốn đóng cửa rồi, chỉ còn ba người ngồi ở bên trong uống cà phê, nhưng mà trong đó lại không có Tiêu Bạch.
“Xin hỏi các ngươi có thấy một người tóc dài thế này, là một hài tử ước chừng mười tám tuổi? Nhìn rất xinh đẹp.” Hắn hỏi phục vụ viên ở trong.
Phục vụ viên gật gật đầu: “Hắn đứng ở cửa cả một buổi chiều, đến khoảng tám giờ mới rời đi.”
Tư Đồ Dật vội hỏi: “Vậy ngươi có nhìn thấy hắn đi hướng nào không?”
Phục vụ viên lực bất tòng tâm lắc đầu: “Lúc ấy trong quán rất bận rộn, ta cũng không chú ý.”
Một nữ phục vụ viên khác bỗng nhiên nói: “Bởi vì ta nhìn hắn bộ dạng đặc biệt xinh đẹp, cho nên có lưu ý hắn, ta nhìn thấy hắn đi theo một anh chàng cực kỳ đẹp trai nha.”
Tư Đồ Dật trong đầu nổ oành một cái, lập tức nghĩ đến mấy tên già biến thái thích lừa gạt thiếu nam thiếu nữ trên đường, tim mạnh mẽ rơi xuống tận đáy biển: “Bọn họ đi hướng nào?”
“Này ta cũng không biết, bọn họ lên xe taxi.”
Ngoài cửa lại vang lên tiếng phanh chói tai, Tư Đồ Hưởng cũng vọt tiến vào: “Thế nào? Có tìm được không?” Trên mặt hắn còn có dấu son môi màu đỏ chưa kịp lau sạch.
Xem cái bộ dạng hắn như vậy chắc chắn là vừa mới lăn từ trên giường nữ nhân xuống, Tư Đồ Dật nổi trận lôi đình, một quyền đấm vào mặt Tư Đồ Hưởng: “Hỗn đản!”.
“Tiên sinh, tiên sinh, thỉnh không nên gây chuyện ở trong quán a.” Phục vụ viên vội vàng khuyên can.
Tư Đồ Dật thu hồi nắm đấm ngay trước mặt Tư Đồ Hưởng lãnh liệt nói: “Nếu tìm không thấy Tiểu Bạch, ngươi chuẩn bị đi nằm viện đi!” Hiện tại không có thời gian cùng hắn tính sổ, tìm người quan trọng hơn, hắn lập tức liền xông ra ngoài.
“Cái gì? Ngươi lại tha một người về? Ngươi không để ta yên được hả? Cái gì cũng tha về nhà, bình thường tha về mấy con mèo con chó còn chưa tính, tha đứa nhóc về ta cũng không so đo với ngươi, lần này ngay cả một người lớn như vậy cũng tha về, ngươi có đầu óc hay không a?” Cả hai mắt phun lửa, thiếu niên lớn giọng đứng trước mặt chúng ta, xem ra có vẻ là nổi giận.
Ta có chút sợ hãi trốn sau Ngô Phi Hồng, thiếu niên này thoạt nhìn hảo hung dữ, giống như tiểu sư tử vậy a.
“Cái người kia, đi ra cho ta, đừng trốn sau ca ca ta, trốn trốn co co sợ ta nhìn không ra người chắc?” Thiếu niên hung dữ kia chỉa vào người ta.
Ta nhìn không ra người? Ta trong cả thiên hạ này, tuấn mỹ vô song, anh tuấn tiêu sái mĩ Vương gia làm sao mà nhìn không ra người? Ta lập tức đi ra từ phía sau Ngô Phi Hồng.
Thiếu niên kia nhìn thấy ta tựa hồ càng tức giận, ngón tay chọt vào mặt Ngô Phi Hồng: “Ngươi không đem hắn cút cho ta! Hiện tại ta sẽ đưa đi!”
Ngô Phi Hồng nột nột nói: “Tiểu Việt, ngươi…… Ngươi không cần như vậy a, hắn tìm không thấy đường về nhà, cho nên ta……”
“Cho nên ngươi mới đem hắn mang về chứ gì?” Thiếu niên kia ác thanh ác khí nói: “Hắn lớn như vậy rồi, còn có thể không biết đường về nhà? Ngay cả ngươi ngu như vậy lớn thế rồi cũng còn biết đường về nhà, trừ phi hắn là đứa ngu!” [bạch si]
“Ta, ta……” Ngô Phi Hồng vẻ mặt trướng đỏ bừng, lại không dám phản bác.
Ta xem không nổi nữa, nào có đệ đệ hung dữ như vậy chứ? Ta động thân đứng trước Ngô Phi Hồng: “Ngươi hung dữ như vậy làm gì? Có phải nhìn hắn thành thật dễ khi dễ? Ngươi rốt cuộc có phải hắn đệ đệ hay không a? Thật sự là quá đáng!”
Ngô Phi Hồng lôi kéo quần áo của ta, nhỏ giọng nói: “Ngươi đừng nói.”
Thiếu niên hung dữ kia toàn bộ lửa nóng ác khí lập tức toàn bộ biến mất, hốc mắt bắt đầu đỏ lên, cái mũi bắt đầu nức nở: “Ô…… Oa……” Hắn thế nhưng khóc lớn lên.
Ta hoàn toàn choáng váng, làm thế nào mà mặt đổi sắc nhanh như thay đổi thời tiết thế?
“Ngoan, đừng khóc, hắn không phải cố ý.” Ngô Phi Hồng ôm hắn vào trong ngực